Nếu đã đội mũ có chữ 'người phụ nữ hiền huệ', tất nhiên Tô Giản chỉ
có thể thuận theo, bày ra vẻ thấu tình đạt lý: "Không được, công việc anh
ấy quan trọng hơn."
An Dĩ Nhu cười trêu chọc anh: "Chị dâu, chị lo lắng cho anh ba như
vậy, anh ba có biết không?"
Tô Giản cố làm ra vẻ nghiêm túc nói: "Dĩ nhiên là anh ấy biết, nếu
không sao có thể cưới chị?"
An Dĩ Nhu cười phá lên.
Nhưng trước Đêm Thất Tịch một ngày, sau khi An Dĩ Trạch tan làm,
An Dĩ Nhu lại theo Tô Giản đến nhà anh trai mình.
"Anh ba, anh biết mai là ngày gì không?" An Dĩ Nhu hỏi.
"Ngày mùng 2 tháng 8." An Dĩ Trạch nhìn về phía em gái. "Anh nhớ
ngày mai không phải là sinh nhật em."
"Không phải là sinh nhật em." An Dĩ Nhu đột nhiên có chút ấm ức
thay cho chị dâu mình, nhưng vẫn hi vọng anh trai có thể nhớ tới. "Có liên
quan đến chị dâu!"
"Giản Giản? Ngày mai?" An Dĩ Trạch lắc đầu. "Ngày mai cũng không
phải là sinh nhật cô ấy."
An Dĩ Nhu bất lực. "Có liên quan đến hai người."
An Dĩ Trạch: "Bọn anh kết hôn chưa được một năm, không thể là ngày
kỷ niệm kết hôn."
An DĨ Nhu đỡ trán: "Anh ba, lúc đó, sao anh có thể theo đuổi được chị
dâu? Hai người không trải qua ngày lễ nào sao?"