An Dĩ Trạch kéo tay anh chậm rãi thưởng thức, cuối cùng đứng ở
trước mặt một mô hình máy bay, mới cúi đầu hỏi anh: "Em có thích cái này
không?"
Mô hình vừa oai phong vừa đẹp, Tô Giản thật sự rất thích, trong chốc
lát cũng không khách sáo, nhìn An Dĩ Trạch nở một nụ cười thật to: "Ừ!"
An Dĩ Trạch nhanh nhẹn thanh toán.
Lần nữa trở lại xe, An Dĩ Nhu cười nói: "Không nghĩ tới chị dâu còn
thích cái này."
Tô Giản lập tức rùng mình một cái. Đúng rồi, rất ít con gái thích
những thứ này, anh phải nghĩ một lý do thích hợp mới được! Đại não nhanh
chóng chuyển động, Tô Giản chỉ thản nhiên cười: "Ha ha, cái này... là vì,
chị rất yêu nước!" Nghĩ được lý do, Tô Giản càng nói càng trôi chảy. "Đất
nước cải cách mở được ba mươi năm, tổ quốc của chúng ta ngày càng hùng
mạnh, lực lượng quân sự của chúng ta ngày càng mạnh mẽ, chúng ta cũng
có tàu sân bay của riêng mình rồi! Là một người con gái của Trung Quốc,
chị thật sự vô cùng tự hào!"
An Dĩ Trạch: "..."
An Dĩ Nhu: "... Chị dâu, chị thật đáng yêu, ha ha ha ha!"
Đi đến cửa hàng chuyên kinh doang đồ lót, An Dĩ Nhu bắt đầu chọn
đồ. Ngược lại Tô Giản nhìn những bộ đồ lót nữ màu sắc rực rỡ, có chút
không được tự nhiên, liếc về phía An Dĩ Trạch đang ngồi trên ghế, vẻ mặt
lạnh nhạt không chút khác thường, Tô Giản không khỏi thầm than công lực
mình không đủ.
Khó chịu đi tới bên cạnh An Dĩ Trạch, Tô Giản cố làm vẻ thưởng
thức, cố gắng để mình thật tự nhiên. Đột nhiên, An Dĩ Trạch quay đầu nhìn
anh: "Em không mua sao?"