Tô Giản lúng túng nói: "Nơi này... nơi này quá nhỏ, hơi nóng."
"Thật sao?" Trong cửa hàng điều hòa đầy đủ, chính An Dĩ Nhu cũng
không thấy nóng, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng của Tô Giản, lại cảm
thấy có chút áy náy. "Thật ngại quá, chị dâu, vậy để em thử nhanh một
chút."
Tô Giản bối rối nói: "Không sao, không nóng."
An Dĩ Nhu thử tất cả các bộ đồ lót mình chọn trong một lần, sau đó
hỏi ý kiến Tô Giản. Trong lòng Tô Giản sớm đã ngượng đỏ như máu,
nhưng vẻ mặt vẫn tính là kiềm chế được bình tĩnh, chẳng qua mỗi lần An
Dĩ Nhu thay quần áo, ánh mắt anh sẽ không tự nhiên lắm liếc qua một bên.
Cuối cùng An Dĩ Nhu cũng chọn được ình một bộ đồ yêu thích, quay
đầu thấy Tô Giản đang hít sâu, bỗng nhiên nói: "Chị dâu, chị không mua
sao?"
Tô Giản vội nói: "Chị không cần!"
An Dĩ Nhu ôm lấy cánh tay của anh: "Đúng lúc tới đâu, chị cũng chọn
mấy món đi! Đối với phụ nữ mà nói, đồ lót mới là quan trọng nhất!"
Tô Giản bị An Dĩ Nhu kéo ra bên ngoài chọn đồ lót, trong lòng quả
thật rất bối rối. Thấy hai người họ đi ra, An Dĩ Trạch vẫn liên tục nhìn điện
thoại di động nhìn 2 người đến, chẳng qua lúc ánh mắt rơi lên mặt Tô Giản
thì có chút chậm lại.
An Dĩ Nhu hỏi Tô Giản:”Chị dâu, chị thích màu gì?”
Tô Giản nhắm mắt nói:”Tùy em…”
An Dĩ Nhu không hài lòng lắm với đáp án này của anh, suy nghĩ 1
chút, thấp giọng nói với Tô Giản:”Vậy anh ba thích màu gì?”