Tô Giản: “…”
Nếu chạy không thoát, Tô Giản cũng không vùng vẫy, hai tay liền mở
ra, hiên ngang nói: “Đến đây đi!”
An Dĩ Trạch ôm hông của anh, cầm tay anh lên.
“Một tay khác để lên vai anh.” An Dĩ Trạch nhắc nhở.
Tô Giản thử một chút, cảm thấy có chút khó chịu, suy nghĩ một chút,
bỗng nhiên cánh tay của An Dĩ Trạch dùng sức duỗi thẳng về phía trước,
làm một tư thế ‘cách mạng thanh niên phấn đấu tiến lên’ đầy nhiệt huyết.
An Dĩ Trạch: “…”
Suy nghĩ của An Dĩ Trạch đột phát: “Ôi chao, ai ôi, tôi nói, nhất định
phải nhảy waltz sao? Thật tầm thường! Tôi cảm thấy trong bữa tiệc sinh
nhật của anh, nếu có thể nhảy múa thoát tục một chút, nhất định sẽ khiến
buổi tiệc càng thêm rực rỡ.”
An Dĩ Trạch chậm rãi lập lại: “Thoát tục?”
Tô Giản vô cùng phấn khởi: “Là ví dụ như… ví dụ như múa bài Tân
Cương gì đó!” An Dĩ Trạch bổ óc ra một chút, tưởng tượng chính là hình
ảnh mang nón múa Tân Cương trước mặt các vị khách quý, Tô Giản cảm
thấy cái này nhất định được 32 cái khen!
An Dĩ Trạch gật đầu: “Được.”
Tô Giản sững sờ, vui mừng: “Thật sao?”
An Dĩ Trạch ‘ừ’ một tiếng: “Chỉ cần em chịu nhảy.”
Tô Giản: “…”