An Dĩ Trạch nhớ lại một chút: “ Năm ngoái ba mẹ anh tặng anh một
khu đất.”
Tô Giản: “….”
Thấy Tô Giản lâu không lên tiếng, An Dĩ Trạch kinh ngạc nói: “ Giản
Giản?”
Tô Giản nói: “ Tôi muốn xem sinh nhật của tôi còn bao nhiêu lâu thì
đến!”
An Dĩ Trạch nói: “ Còn mấy tháng nữa, sao vậy?”
Tô Giản nói: “ Sinh nhật của tôi, có phải anh cũng tặng tôi một món
quà như vậy?”
An Dĩ Trạch gật đầu: “ Em muốn cái gì?”
Tô Giản nói; “ Tôi không cần gì hết. Anh xem, nếu không thì hai ta
như vậy, dù sao tôi phải tặng anh, anh cũng phải tặng tôi, giày vò tới lui rất
phiền toái! không bằng chúng ta kiếm một tờ giấy, viết hai chữ ‘ quà tặng’
lên đó, vào sinh nhật anh, tôi liền đưa cho anh, chờ đến sinh nhật tôi, anh
trả lại cho tôi, đến lúc đó chúng ta không ai nợ ai, lại có lợi ích kinh tế thiết
thực, anh xem thật tốt biết bao!”
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng tốt, đáng tiếc An Dĩ
Trạch lại hoàn toàn không đồngý, không chỉ không đồng ý, hơn nữa sắc
mặt còn có chút không tốt.
Tô Giản có chút buồn bực. Lại nói anh thật sự không có kinh nghiệm
mua quà cho đàn ông, trước khia, vào sinh nhật mấy anh em trong ký túc
xá, phần lớn mọi người đều tụ tập ăn uống đàn hát hoặc đi chơi đâu đó,