một cái, vẻ mặt nghi ngờ: "Dĩ Trạch?"
Vẻ mặt An Dĩ Trạch có chút phức tạp: "Giản Giản và A Nghiên rơi
vào nước... không phải ngoài ý muốn."
Quý Minh Phi thầm than một tiếng, cười khổ nói: "Cậu cũng có kết
luận rồi, còn muốn mình trả lời thế nào?"
An Dĩ Trạch cau mày: "A Phi, cậu thật sự đẩy A Nghiên?"
Quý Minh Phi hào phóng thừa nhận: "Ừ. đây không phải đều là vấn đề
của phụ nữ sao, mình cảm thấy có lẽ cô nhóc Tô Giản nhà cậu cũng quan
tâm, nếu như bạn gái trước và cô ấy cùng rơi xuống nước, rốt cuộc cậu sẽ
cứu ai. Dĩ nhiên, mình thừa nhận mình cũng rất tò mò." Thấy vẻ mặt An Dĩ
Trạch không được tốt, anh cười một cái. "Thật ra thì vậy cũng có cái lợi,
lần này cậu cũng xem như là anh hùng cứu mỹ nhân. Cô nhóc nhà cậu nhất
định bị thu hút."
An Dĩ Trạch nhìn đôi môi có chút tái nhợt của Tô Giản, cau mày nói:
"Không cần."
"Không cần?" Quý Minh Phi cau mày. "Cậu nói cậu không cần chứng
minh trước mặt cô nhóc nhà cậu, hay là cậu không cần mình xen vào
chuyện của người khác?" Quý Minh Phi nhìn An Dĩ Trạch, chậm rãi nói:
"Dĩ Trạch, Kỷ Nghiên rơi vào nước, cậu... đau lòng?"
An Dĩ Trạch không để ý đến anh, chỉ hơi cúi người quan tâm đến tình
trạng của Tô Giản.
Mắt Quý Minh Phi lướt qua một tia u ám, từ từ nói: "Dĩ Trạch, nếu
mình nói, mình chỉ dùng một chút lực?"
An Dĩ Trạch quay đầu lại: "Có ý gì?"