Tô Giản đang đẩy cửa đi vào, mơ hồ nghe được hai người nói chuyện,
lại không nghe rõ nói gì, chỉ cười nói: "Hai người nói chuyện phiếm sao? Ở
cùng rất vui chứ!"
Hai người yên lặng nhìn anh.
Lăng Tứ yên lặng nói: "Cô giáo, em làm xong bài tập rồi."
Tô Giản nói: "Đưa đây cô xem một chút."
Lăng Tứ đưa tập vở đến.
Tô Giản kiểm tra một chút, gật đầu nói: "Ừ, không thành vấn đề. Lần
sau nhớ hoàn thành đúng hạn, biết không?" Ngừng lại một chút, để tỏ lòng
của cô giáo đối với học sinh mình quý mến: "Đừng tưởng rằng cô giáo giữ
em lại là muốn phạt em, thật ra là cô muốn tốt cho em, ở trong lòng cô, mỗi
học sinh như con trai con gái cô vậy, em nghĩ xem, thiên hạ có cha mẹ nào
không mong con mình tốt!"
Lăng Tứ: "..."
An Dĩ Trạch cầm cốc của Tô Giản lên, thản nhiên uống một ngụm
nước.
Nhìn Lăng Tứ thấp giọng nói câu 'gặp lại', cũng không bày tỏ cảm
động với câu nói của anh liền cúi đầu đi ra ngoài, Tô Giản hơi có chút mất
mát, thở dài nói: "Ai, tôi đã chịu khó đến vậy, còn một lòng nghĩ cho bọn
nó, tôi dễ dàng sao? Tôi thật sự là một giáo viên vì giáo dục của Trung
Quốc điển hình mà!"
An Dĩ Trạch: "..."