"Thật tốt!" Tô Giản đột nhiên cảm thán: "Thật may chúng ta không có
trực tiếp xuống núi, nếu không cảnh đẹp như vậy đã không thể ngắm rồi!
Hoa Sơn sau cơn mưa, cũng không phải là điều tất cả mọi người có thể
ngắm!"
"Ừ." Nghe Tô Giản có suy nghĩ giống mình, ánh mắt An Dĩ Trạch
càng thêm dịu dàng.
" Sau này có cơ hội, chúng ta lại đi Hoa Sơn một lần nữa, bổ sung cho
việc không thể đi Bungee và lên Trường Không!" Tô Giản tràn đầy phấn
khởi nói, ngừng lại một chút, chợt nhớ tới. "Hic, có điểu khi đó chúng ta
hẳn đã ly dị, chỉ sợ, một mình tôi không có khả năng đến đây."
An Dĩ Trạch giật mình: "Không."
"Anh nói anh nguyện ý đi cùng tôi đến đây?" Tô Giản kinh ngạc nhìn
về phía anh, ngay sau đó khen. "Có nghĩa khí!"
" Không." An Dĩ Trạch lắc đầu. "Là anh sẽ không ly dị."
"A?" Tô Giản ngẩn ngơ. "Tại sao?"
An Dĩ Trạch yên lặng nói: "Ly dị là dựa vào cảm tình hai người tan
vỡ, chúng ta cũng không có, tất nhiên không cần ly dị."
Tô Giản trợn to hai mắt: "Kết hôn còn căn cứ vào cảm tình hai người,
hai chúng ta vốn là kết hôn giả, tình cảm ở đâu?"
An Dĩ Trạch thản nhiên nói: "Anh có."
" Hả?" Trong lòng Tô Giản đột nhiên sinh ra dự cảm kỳ lạ không thể
nói thành lời.
Ngay sau đó, chỉ nghe An Dĩ Trạch bình tĩnh nói: "Giản Giản, anh
thích em."