An Dĩ Trạch nhìn anh thật sâu, gật đầu một cái.
Tô Giản hoàn toàn xù lông, anh quả thực rất muốn hét lớn một tiếng
'ông đây là một người truyền thống', nhưng anh cũng biết lời này dù thế nào
cũng không thể nói ra miệng, dừng một chút, anh lớn tiếng nói: "Trước kia
không phải nói chúng ta không được thích lẫn nhau sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Khi đó anh cũng không biết, sau này anh sẽ thích
em."
Bị người từng là tình địch thắm thiết nói 'thích', Tô Giản chỉ cảm thấy
như bị sét từ trên trời đánh xuống, khiến anh bị đánh đến ngoài khét trong
sống. Anh gắng gượng nói: "Nhưng anh không thích thiên hậu Kỷ sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Đó là chuyện trước kia, đã qua rồi."
Vẻ mặt Tô Giản đưa đám nói: "Thiên Hậu Kỷ người tốt dáng người
cũng tốt, với anh đúng là trai tài gái sắc, nếu không, anh tiếp tục thích cô ấy
đi!"
An Dĩ Trạch tiến lên một bước, chăm chú nhìn anh: "Giản Giản, anh
nói rồi, người hiện tại anh thích là em."
Tô Giản chưa từng chú ý tới, bị đôi mắt bình tĩnh này của An Dĩ Trạch
nhìn như vậy là một chuyện vô cùng áp lực, anh không nhịn được quay mặt
đi, thấp giọng nói: "Đúng không..."
Lời còn chưa dứt, miệng đột nhiên bị môi An Dĩ Trạch chặn lại.
Anh và An Dĩ Trạch hôn cũng không phải lần đầu tiên, chỉ là trước kia
dù anh kinh ngạc, nhưng cũng không để trong lòng, chỉ coi đó là việc trêu
chọc. Nhưng hôm nay, biết được An Dĩ Trạch lại âm tình cảm như vậy với
mình, anh liền không thể tiếp tục nhìn thẳng vào hành động của động tác
của An Dĩ Trạch được rồi.