Từ lúc đi xuống từ Tây Phong, hai người không đi nơi khác nữa, trực
tiếp trở về cửa chính, quay lại đường cũ về Thương Long, sau đó quay đầu
xuống núi.
Con đường này là Tô Giản đặc biệt chọn ra để xuống núi, cố gắng hết
sức tránh cho lặp lại với đường lên núi, vốn còn muốn khoe khoang với An
Dĩ Trạch, nhưng bây giờ tình cảnh này của hai người, anh cũng chỉ đành
ngượng ngùng ngậm miệng, một người lặng lẽ ở phía trước dẫn đường.
Ngay từ đầu con đường cũng coi như bằng phẳng, có điều ngày hôm
trước trèo lên núi, chân Tô Giản đã muốn mỏi nhừ, lúc xuống núi cảm giác
đặc biệt rõ ràng, cho nên cho dù con đường khá là bằng phẳng, đối với anh
mà nói, đi cũng cảm thấy là hành hạ, nhưng nhìn An Dĩ Trạch vẫn yên lặng
không nói, anh cũng đành cắn răng không nói một tiếng.
Nhưng mà càng về sau, đường càng lúc càng dốc, càng ngày càng
hiểm, hơn nữa bởi vì thang đá sau cơn mưa trơn ướt, Tô Giản nhiều khi chỉ
có thể quay lưng lại, ôm xích sắt đi xuống thang. Còn An Dĩ Trạch vẫn đi
thẳng xuống dưới, vì vậy Tô Giản không khỏi đối mặt với anh. Tô Giản lén
nhìn lại, chỉ thấy An Dĩ Trạch nghiêm mặt như cũ, không có biểu cảm gì,
nhưng khi anh nhìn về phía, đối phương cũng giương mắt nhìn lại.
Tô Giản nhạt nhẽo nói: "Đường có chút trơn, ha ha."
An Dĩ Trạch yên lặng gật đầu một cái, không nói gì như cũ.
Tô Giản thật sự cảm thấy cái không khí lúng túng này có chút khó
chịu, vì vậy cố gắng bước nhanh hơn, kìm nén thở ra một hơi đi về phía
trước, kéo dài khoảng cách với An Dĩ Trạch. Chuyển sang một góc khác,
anh lén nhìn lui về phía sau một chút, phát hiện đã không nhìn thấy bóng
dáng của An Dĩ Trạch, lúc này mới lắc lắc vai thở một hơi dài.
Rõ ràng anh là người chiến thắn, hiện tại nên là lúc anh cảm thấy hãnh
diện, vì sao anh lại cảm thấy khổ sở như vậy? Tô Giản nhìn ra xa, thở dài