sinh thêm hai quầng thâm.
Có điều An Dĩ Trạch cũng không nhìn thấy, bởi vì đến lúc anh thức
dậy, An Dĩ Trạch đã đi làm.
Mà buổi tối, Tô Giản nhận được một cuộc điện thoại đơn giản của An
Dĩ Trạch, nói muốn ở lại công ty tăng ca, sẽ về trễ.
Sống như vậy qua vài ngày, ngay cả mẹ An cũng gọi anh đến hung dữ
dặn dò: "Gần đây, Tiểu Trạch mỗi ngày đều đi sớm về trễ, làm việc rất cực
khổ, con phải đối tốt với nó một chút, có biết không?"
Tô Giản chỉ đành gật đầu đáp lời, nhưng anh vẫn biết, An Dĩ Trạch đi
sớm về trễ, chỉ sợ cũng không phải bởi vì làm thêm giờ, có điều cũng chỉ vì
tránh anh.
Mặc dù anh cũng cảm thấy tình huống hiện tại này của hai người lúc
mặt đối mặt sẽ lúng túng, nhưng thấy An Dĩ Trạch không để ý mình, cố ý
tránh ra cố ý tránh anh, mấy gày nay không thấy bóng dáng An Dĩ Trạch
khiến anh không thể thích ứng.
Buổi tối nằm trên giường, Tô Giản thậm chí còn thở phì phì nghĩ:
Cùng là từ chối, nhưng đãi ngộ của anh ta đối với Thiên Hậu Kỷ thật sự rất
lớn! Lúc trước Thiên Hậu Kỷ là từ chối lời cầu hôn của anh ta, nhưng nhìn
An Dĩ Trạch đối với Thiên Hậu Kỷ, vẫn là khách khí và dịu dàng! Mà bây
giờ, anh cùng lắm chỉ nói một câu không thích, người này liền hoàn toàn
lạnh nhạt với anh, thậm chí ngay cả mặt anh cũng không muốn nhìn! Như
vậy xem ra, người này hoàn toàn không thật lòng thích anh!
Tô Giản càng nghĩ càng rối rắm lăn vài vòng trên giường, phát hiện
vẫn không ngủ được, dứt khoát bò dậy mở máy tính.
Đi vào diễn đàn ngày thường đi dạo, Tô Giản đánh thật nhanh trên bàn
phím, đăng một bài viết.