đột nhiên càm thấy trời cao còn rất công bằng, tâm tình không khỏi tốt hơn,
nói với An Dĩ Trạch: "Tôi thấy hình như thiên hậu Kỷ rất hối hận, anh
không cân nhắc một chút sao?"
An Dĩ Trạch nói: "Cuộc sống cũng không thể làm lại."
Tô Giản bĩu môi một cái: "Anh không sợ tương lai sẽ hối hận?"
An Dĩ Trạch nhìn anh: "Em không tin tưởng vào bản thân mình?"
"Tôi đương nhiên có..." Noi xong Tô Giản tỉnh táo lại. "Cái này có
liên quan gì đến tôi?"
An Dĩ Trạch nói: "Vì, người đi cùng anh trong tương lai chính là em."
Bị An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm nói lời thoại trong ngôn tình, Tô
Giản cảm thấy mặt mình đỏ lên, có làm vẻ tự nhiên đứng dậy, Tô Giản đi
đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói tránh: "Trời mưa thật là
lớn!"
Cửa sổ mở ra, một luồng khí lạnh theo cửa sổ tràn vào, Tô Giản không
nhịn được rụt vai một cái. An Dĩ Trạch nhìn một thân quần áo mỏng manh
trên người Tô Giản liền cởi áo khoác trên người ra.
Quần áo mang theo nhiệt độ cơ thể phủ thêm sau lưng, Tô Giản ngẩn
ra, quay đầu lại, chỉ nghe An Dĩ Trạch nói: "Trời lạnh, đừng để bị cảm."
Tô Giản nhìn áo sơ mi của anh: "Rõ ràng anh mặc còn mỏng hơn tôi!"
Nói xong liền muốn lấy áo khoác xuống.
An Dĩ Trạch giữ tay anh lại: "Ở đây trong tủ quần áo có quần áo của
anh, em khoác cái này trước." Nói xong xoay người đi vào phòng ngủ, mở
tủ quần áo, tìm một chiếc cũng không khác cái mới mặc lắm lên.