"Anh đặc biệt đến đây để tìm em." Lục Thừa Hòa nói. "Giản Giản, anh
biết em thích nhất không phải hoa hồng mà hoa bách hợp, cho nên mới
chọn một bó bách hợp đến đây, em xem một chút có thích không."
Đầu Tô Giản có chút đau: "Ngài Lục, tôi nói rồi, tôi mất trí nhớ, tôi
không nhớ được chuyện gì trước đây, tôi cũng không thích bách hợp..."
"Vậy em thích hoa gì?" Giọng nói của Lục Thừa Hòa vẫn rất dịu dàng.
Tô Giản nói: "Bông cải."
Lục Thừa Hòa: "..."
Tô Giản nhìn chung quanh, mặc dù nơi này có cây cối che chăn, cũng
cách chỗ dòng người tập trung một khoảng, nhưng cũng không cách trường
học xa lắm, anh cũng không muốn bị học sinh nhìn thấy mình bị một người
đàn ông tặng hoa, vì vậy nói: "Nếu như ngài Lục không còn chuyện gì, vậy
tôi phải về nhà rồi."
Lục Thừa Hòa đưa tay kéo anh lại, thở dài: "Giản Giản, em còn đang
giận anh sao?"
Tô Giản gạt tay anh ra: "Tôi không có giận anh."
"Vậy tại sao em lại không để ý đến anh?" Lục Thừa Hòa nhìn anh.
"Giản Giản, em biết rất rõ anh đối với em..."
Tô Giản vội vàng cắt ngang: "Ngài Lục, tôi đã nói, tôi kết hôn rồi!"
"Giản Giản, anh yêu em, không có liên quan đến điều gì khác, em kết
hôn hay chưa, anh cũng không để bụng."
Tô Giản há hốc mồm. Tình huống này biến hóa hơi rộng rồi! Người
trước quay đầu muốn tái hợp, tình cũ quyến rũ muốn người bên trong nhìn
ra ngoài... gần đây anh và An Dĩ Trạch gặp phải chuyện gì vậy!