của em, thật ra không có chút tình cảm nào."
Tô Giản nhức đầu nói: "Ngài Lục, tôi đã nói qua, tôi và chồng tôi rất
yêu nhau."
Lục THừa Hòa hoàn toàn không tin tưởng anh, chỉ nói: "Giản Giản,
anh biết em không muốn tùy tiện tha thứ cho anh, nhưng anh chỉ muốn nói
cho em biết, anh vẫn luôn chờ đợi em. Anh biết em có nỗi khổ, có điều, em
có nghĩ đến hay không, nếu chuyện kết hôn giả của em bị bác gái biết, bà
ấy sẽ nghĩ sao? Hiện tại thân thể bác gái không tốt, sẽ không chịu nổi đả
kích này."
Tô Giản vẫn luôn bình tĩnh dần tức giận: "Anh có ý gì?" Họ Lục đang
muốn lấy mẹ Tô ra uy hiếp anh?
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa vẫn dịu dàng: "Giản Giản, anh không có ý gì
khác, anh chỉ muốn nói, nếu như em thật sự là vì bệnh của bác gái, anh
hoàn toàn có thể giúp một tay, anh sẽ không để em chịu oan ức."
"Vậy bao nhiêu tiền?" Tô Giản nói. "Ý của anh là, anh bỏ tiền ra, tôi
thành người của anh?"
Lục Thừa Hòa không đề phòng anh sẽ nói thẳng ra như vậy, nhất thời
nghẹn một cái, nhưng thấy vẻ mắt chán ghét của Tô Giản, nhất thời quyết
tâm nói: "Nếu như em cũng là muốn ở cùng một người đàn ông, tại sao lại
không thể ở cùng anh?"
Vẻ mặt Tô Giản kỳ quái: "Ý của anh là, anh muốn kết hôn với tôi?"
Lục Thừa Hòa nghẹn lại một chút, vẻ mặt có chút chần chờ: "Trước
tiên chúng ta có thể thử, phải từ từ khôi phục tình cảm trước đã..."
Dùng tiền mua lại bạn gái rước, còn không muốn kết hôn... Tô Giản
đột nhiên lĩnh ngộ được tinh túy trong câu 'khốn khiếp bắt cá hai tay' trong