"Không phải rôi." Tô Giản nói. "Ừm... một người bạn bị thường, tôi đi
theo anh ta đến đây kiểm tra một chút."
Giọng nói An Dĩ Trạch dừng lại: "Bạn gái... hay bạn trai?"
Nghe vậy khóe miệng Tô Giản không khỏi cong lên: "Bạn trai."
An Dĩ Trạch phía bên kia nhất thời không lên tiếng.
Mắt cười của Tô Giản cong cong: "Cho nên, anh mau đến đây đi, hành
động nhanh lên một chút!"
An Dĩ Trạch nói: "Chờ anh."
Tô Giản nghe thấy tiếng ngắt điện thoại từ bên kia truyền đến, đột
nhiên cảm thấy tâm tình vừa rồi bị Lục Thừa Hòa phá cho hỏng bét nhất
thời khá hơn.
Kiểm tra xong, Lục Thừa Hòa cũng không có gì đáng ngại. Chính anh
cũng biết, chỉ là anh muốn kéo Tô Giản đi theo mà thôi, vì vậy sau khi
kiểm tra xong, anh kéo lại Tô Giản đã hoàn thành nhiệm vụ chuẩn bị rời đi.
"Giản Giản, anh đưa em về."
"A, không cần, không cần, lát nữa chồng tôi sẽ đến đón tôi, tôi đến
bên kia đợi là được rồi."
Nghe thấy hai chữ 'ông xã' từ miệng anh, ánh mắt Lục Thừa Hòa sâu
thẳm, từ từ, vẻ mặt lại có chút thẫn thờ: "Giản Giản, thật ra em rất hận anh
đúng không?"
"Hả?" Tô Giản sững sờ. "Không có, không có, tôi hận anh làm gì?"
"Nếu như em không hận anh, cần gì phải gạt anh như vậy?" Lục Thừa
Hòa nói. "Mặc dù em không muốn thừa nhận, nhưng anh biết, em và chồng