Tô Giản nói: "Ừ, cảm ơn, cũng không bị thương ở đâu?" Nói xong còn
quan sát cậu từ trên xuống dưới. Bất kể thế nào, anh cũng lợi dụng Lăng Tứ
để anh hả giận, Lăng Tứ là học sinh của anh, nếu cậu bị thương, trong lòng
anh cũng sẽ áy náy.
Mặt Lăng Tứ cũng hồng lên, cậu nhóc vừa rồi còn hùng hổ như một
con báo giờ lại trở nên ngại ngùng: "Không, không có, cô giáo, em rất
khỏe!"
Tô Giản nói: "Thật? Đừng gạt cô."
Lăng Tứ đỏ mặt nhìn anh, hai con mắt trong vắt: "Không có, em
không lừa cô, cô giáo."
Lúc này Tô Giản mới yên tâm, xoay người nhìn gò má xanh một mảng
của Lục Thừa Hòa, trong lòng Tô Giản cười thầm, trên mặt lại lộ vẻ ân cần:
"Ngài Lục, anh sao rồi?"
Vẻ mặt Lục Thừa Hòa âm trầm, không nói gì.
Vẻ mặt Tô Giản áy náy: "Thật xin lỗi, là học trò của tôi không hiểu
chuyện. Có điều, cậu nhóc cũng là nghĩ tôi bị bắt nạt, cho nên mới... Hiện
tại tuổi còn nhỏ, cho nên có chút xúc động làm chuyện thô lỗ, Ngài Lục
rộng lượng, có thể không trách nó không?" Nói xong còn cầm tay Lăng Tứ.
"Nhanh nói xin lỗi người này đi."
Nghĩ đến hình ảnh người đàn ông này vừa rồi chặn Tô Giản muốn hôn
cô vừa nãy, trong mắt Lăng Tứ đều là vẻ không phục, hoàn toàn không
muốn xin lỗi, nhưng đảo mắt thấy Tô Giản đang tha thiết nhìn mình, cậu
chỉ có thể cứng rắn nói: "Thật xin lỗi!"
Thấy Lục Thừa Hòa vẫn không lên tiếng, Tô Giản nói: "Ngài Lục?"