Ngang hông đột nhiên truyền đến cảm giác ấm áp, một tay đưa đến,
khẽ xoa eo anh.
Tô Giản thoải mái, lỗ mũi hừ hừ hai tiếng.
Hai người lại nằm lại chăn, An Dĩ Trạch ôm lấy Tô Giản. Mặc dù hai
người đều không mặc gì, da thịt cứ như vậy mà ma sát, nhưng Tô Giản thật
sự có chút nhớ nhiệt độ cơ thể của An Dĩ Trạch, lại nghĩ đến hai người vừa
tiếp xúc gần gũi, cũng không cần kiểu cách, điều chỉnh lại ví trí thoải mái
nhất,
Nhớ lại chuyện tối qua, Tô Giản đột nhiên cảm thấy có chút gì đó
không đúng, nhìn An Dĩ Trạch nói: "Tôi nhớ tối hôm qua hình như anh hỏi
tôi ăn cái gì, không biết là... Tôi ăn cái gì không đúng sao?"
Ánh mắt An Dĩ Trạch hơi trầm xuống: "Anh nghi ngờ, em bị người
khác hạ thuốc."
Tô Giản lập tức hiểu được từ thuốc trong miệng An Dĩ Trạch, lại suy
nghĩ một chút cảm giác của cơ thể lúc ấy, anh bắt đầu có chút tin, đồng thời
trong lòng cũng không khỏi có chút thoải mái: May mắn may mắn, đều là
do thuốc, mà không phải do anh đói khát An Dĩ Trạch đến mức đó...
Tô Giản suy nghĩ một chút: "Có phải anh đắc tội với anh không?"
An Dĩ Trạch lắc đầu một cái: "Không có."
Tô Giản nói: "Anh nhớ lại một chút, ví dụ như, anh kết thù với anh đó
trên thương trường? Dù sao không thể nào mà vì tôi, tôi mới gả cho anh
chưa được một năm, hơn nữa phần lớn thời gian đều ở nhà, cũng không
quen mấy người, lấy đâu ra kẻ thù... oa?"
An Dĩ Trạch hỏi: "Nghĩ đến cái gì?"