Tô Giản lặng lẽ nhìn chằm chằm anh, trong đôi mắt là sự nghiêm túc
chính bản thân anh cũng không nhìn thấy: "Dĩ Trạch, tôi cũng không có
không muốn ở cùng anh."
Đôi mắt An Dĩ Trạch dần dần sáng lên.
"Có điều, tôi không cách nào xác nhận." Tô Giản nói. "Tôi nghĩ thật ra
tôi có thích anh một chút, nhưng tôi không chắc chắn cái thích này, có bao
nhiêu."
An Dĩ Trạch không nói gì, yên lặng nhìn anh, nghe rất chăm chú.
" Cho nên, ta muốn tỉnh táo suy nghĩ một chút." Vẻ mặt Tô Giản có sự
nghiêm túc mà trước nay chưa từng có. "Quan hệ của chúng ta, bắt đầu là
giao dịch, tôi thích anh, có lẽ là bởi vì cảm động, có lẽ là bởi vì áy náy, còn
có thể thị muốn tiếp tục lợi dụng anh, nhưng bất kể là loại nào, đều không
phải là nguyên nhân cuối cùng."
An Dĩ Trạch nhẹ nhàng nắm tay của Tô Giản, Tô Giản không nhúc
nhích, ngoan ngoãn để tay mình nằm trong lòng bàn tay anh.
An Dĩ Trạch nói, giọng khàn khàn: "Không sao, cảm động cũng được,
lợi dụng cũng được..."
"Không." Tô Giản ngắt lời anh. "Nếu như tôi chỉ có như vậy, sẽ không
công bằng với anh. Tình yêu nhất thời qua đi, có lẽ tôi có thể buông tay,
nếu như vậy, nếu như sau này có những cám dỗ khác, Dĩ Trạch, tôi sẽ
không giữ được."
Có lẽ với người khác mà nói, thích An Dĩ Trạch, chẳng qua là một
cuộc nam nữ mến nhau đơn giản, nhưng với anh mà nói, đó cũng là một sự
thay đổi xu hướng tính dục khó khăn, nếu như tình yêu đó không đủ kiên
cố, vậy sau này anh nhất định sẽ hối hận, gặp phải cô em khác, có lẽ anh sẽ