Động tác bưng thức ăn của An Dĩ Trạch ngừng lại một chút, nhìn về
phía anh, ánh mắt ấm áp: "Anh nhất định không làm tốt bằng em!"
"Đó là dĩ nhiên!" Tô Giản đắc ý nói, nhưng ngay sau đó liền cười nhìn
về phía An Dĩ Trạch. "Có điều tinh thần của anh rất đáng khen."
Hai người dọn phòng xong, ngồi vào cạnh một chiếc bàn nhỏ. Tô Giản
nhìn hai món một canh trên bàn, chỉ một đĩa gần nhất đánh giá: "Nhìn
ngoài cũng không tệ lắm."
An Dĩ Trạch cười nhẹ một tiếng.
Tô Giản nhìn về phía anh: "Sao đột nhiên muốn làm cơm?"
An Dĩ Trạch nói: "Muốn làm thì làm?"
"Anh thích nấu cơm?" Tô Giản lắc đầu. "Câu trả lời này không có chút
tiêu chuẩn nào."
An Dĩ Trạch: "..."
" Mặc dù có chút cháy, nhưng mùi vị khá tốt." Tô Giản nếm hai ngụm,
vỗ vỗ vai An Dĩ Trạch. "Cố gắng lên, em cổ vũ anh! Tổng giám đốc không
biết làm cơm cũng không phải là tổng giám đốc tốt!"
An Dĩ Trạch: "..."
Hai người ăn cơm xong, Tô Giản tự động đi rửa bát, sau đó nằm ở trên
giường ôm bụng lầm bầm.
An Dĩ Trạch ngồi bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh: "Làm sao vậy?"
" No chết rồi..." Tô Giản kéo tay của An Dĩ Trạch qua, đặt lên bụng.
"Xoa xoa."