TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 167

“Cooper không phải sát nhân.” Bronwyn nói chắc như đinh đóng cột, và

không hiểu vì sao tôi lại thấy cáu.

“Làm sao cậu biết thế? Vì hai cậu thân thiết quá à? Đối diện đi, Bronwyn,

không ai trong chúng ta thật sự hiểu rõ nhau. Thật ra, cậu có thể là hung thủ
lắm chứ. Cậu đủ khôn ngoan để mưu tính một chuyện điên rồ thế này và
thoát tội.”

Tôi đùa, nhưng Bronwyn hóa căng thẳng. “Sao cậu có thể nói thế?” Má

cậu đỏ lựng, khiến cậu lại có cái vẻ ửng đỏ lúc nào cũng khiến tôi nôn nao.
Một ngày nào đó con sẽ phải ngạc nhiên khi nhận ra con bé đẹp nhường
nào.
Mẹ tôi từng nói thế về Bronwyn.

Nhưng mẹ đã nhầm. Điều đó chẳng hề khiến tôi ngạc nhiên.
“Chính miệng Eli nói thế mà?” tôi bảo. “Mọi thứ đều có thể. Có khi cậu

đưa tôi đến đây để xô tôi ngã gãy cổ không chừng.”

“Cậu đưa tôi tới đây,” Bronwyn nhắc. Mắt cậu mở to, và tôi bật cười.
“Ồ, thôi nào. Cậu không thật sự nghĩ... Bronwyn, chúng ta gần như chỉ

đang ở trên một cái gò thôi. Đẩy cậu xuống khỏi mỏm đá này chẳng phải là
kế hoạch quỷ quyệt gì lắm đâu nếu nó chỉ có thể khiến cậu trật mắt cá chân.”

“Chẳng vui tí nào,” Bronwyn nói, nhưng một nụ cười hơi hé ra ở khóe

môi. Mặt trời chiều khiến cậu sáng bừng lên, đặt lên mái tóc sẫm của cậu
những tia lấp lánh vàng, và trong một giây tôi không thở nổi.

Chúa ơi. Cô gái này.
Tôi đứng dậy và chìa tay ra. Cậu nhìn tôi nghi ngờ, nhưng vẫn nắm lấy và

để tôi kéo cậu dậy. Tôi giơ tay kia lên trời. “Bronwyn Rojas, tôi trang trọng
thề rằng sẽ không giết cậu hôm nay hay bất cứ thời điểm nào trong tương
lai. Được chưa?”

“Cậu là đồ điên,” cậu lẩm nhẩm, mặt càng thêm đỏ.
“Tôi thấy hơi lo khi cậu đang lảng tránh lời hứa sẽ không giết tôi đấy.”
Cậu đảo mắt. “Cậu nói điều đó với tất cả mọi cô gái cậu đưa đến đây à?”
Hử. Rốt cuộc có lẽ cậu cũng biết đến tai tiếng của Đỉnh Marshall này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.