TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 171

CHƯƠNG MƯỜI TÁM

Bronwyn

Thứ Hai ngày 15 tháng Mười, 4:10 chiều

Maeve cho xe lên lối vào nhà chỉ giây lát khi cô Macauley quay mặt lại.

Tôi đứng như trời trồng, hai tay nắm chặt thõng hai bên còn tim thì đập
thình thịch, nhìn chằm chằm người phụ nữ tôi tưởng đã chết.

“Bronwyn?” Maeve hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài.
“Chị xong chưa? Mẹ với Robin ở đấy rồi. Bố thì đang cố gắng xong việc

ở công ty, nhưng bị kẹt họp hội đồng. Em phải bịa với họ lý do chị không trả
lời điện thoại đấy. Chị bị đau bụng, OK?”

“Cũng đúng đấy,” tôi thì thầm. Nate xây lưng lại với tôi. Mẹ cậu đang nói,

ánh mắt nhìn xoáy vào cậu, nhưng tôi không nghe được cô đang nói gì.

“Hử?” Maeve dõi theo ánh mắt tôi. “Ai kia?”
“Trên xe chị kể cho,” tôi nói, rời mắt khỏi Nate. “Đi thôi.”
Tôi leo vào ngồi cạnh ghế lái của chiếc Volvo, trong xe nóng hầm hập vì

Maeve lúc nào cũng thấy lạnh. Nó cho xe ra khỏi lối đi theo kiểu cẩn thận,
mới-có-bằng, vừa lái vừa nói luôn mồm. “Mẹ đang phản ứng đúng kiểu của
mẹ, tức là giả vờ không hoảng trong khi thực sự rất hoảng,” nó nói, và tôi
nghe câu được câu mất. “Em nghĩ cảnh sát đang không tiết lộ nhiều thông
tin lắm. Không biết liệu còn ai khác ở đó không. Nate có đến không?”

Tôi tập trung trở lại. “Không.” Lần đầu tiên tôi mừng vì Maeve thích giữ

nhiệt độ lò nướng khi lái xe, bởi điều đó giúp kiềm chế cảm giác lạnh buốt
dọc sống lưng tôi. “Cậu ta không tới đâu.”

Maeve thắng két khi thấy biển dừng, liếc sang tôi. “Chuyện gì thế?”
Tôi nhắm mắt và tựa vào ghế. “Là mẹ Nate đấy.”
“Cái gì là mẹ Nate?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.