TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 24

CHƯƠNG BA

Bronwyn

Thứ Ba ngày 25 tháng Chín, 8:50 sáng

Tôi không thể thôi nhẩm đi nhẩm lại trong đầu. Giờ là tám giờ năm mươi

phút sáng thứ Ba, hai mươi bốn giờ trước Simon đang trên đường tới phòng
chủ nhiệm lần cuối cùng trong đời. Và sáu giờ năm phút sau đó chúng tôi
cùng nhau đến phòng chịu phạt. Một giờ sau, nó chết.

Mười bảy năm, kết thúc như thế đó.
Tôi lách mình vào chiếc ghế quen thuộc nơi góc phòng học, cảm giác hai

mươi lăm cái đầu xoay về phía mình khi tôi ngồi xuống. Dù không còn
Nghe Đồn cập nhật thông tin, thì cái chết của Simon đến giờ ăn tối hôm qua
đã lan khắp chốn. Tôi nhận được hàng lô hàng lốc tin nhắn từ tất cả những
người tôi từng cho số điện thoại.

“Cậu không sao chứ?” cô bạn Yumiko rướn người qua siết tay tôi. Tôi gật,

nhưng làm thế khiến cơn váng vất trong đầu thêm trầm trọng. Hóa ra nửa
bình rượu bourbon đổ vào một cái dạ dày rỗng là một ý tưởng tồi tệ. May
mà lúc Nate thả tôi xuống bố mẹ tôi đều vẫn còn đang ở chỗ làm, và em tôi,
Maeve, đã trút xuống họng tôi vừa đủ lượng cà phê đen để tôi tỉnh táo được
một chút khi họ về đến nhà. Những ảnh hưởng còn sót lại của chỗ rượu, bố
mẹ tôi đều quy cho sang chấn tâm lý.

Chuông đầu giờ vang lên, nhưng không có tiếng loa lè rè quen thuộc mở

đầu cho những thông báo buổi sáng. Thay vào đó, cô chủ nhiệm Park hắng
giọng và đứng lên từ sau bàn giáo viên. Tờ giấy cô đang nắm trong tay run
bần bật khi cô cất giọng đọc. “Sau đây là thông báo chính thức từ ban giám
hiệu trường trung học Bayview. Tôi rất lấy làm tiếc khi phải báo tin buồn
này đến cho các em. Chiều hôm qua, một bạn học của các em, Simon
Kelleher, đã bị phát dị ứng nghiêm trọng. Tuy Simon nhanh chóng được đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.