TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 23

mọi khi. Và cậu ghì lấy tôi còn chặt hơn nữa, dù tôi tưởng nãy đã là hết mức
rồi. Chúng tôi cứ đi như thế, cậu đội mũ bảo hiểm áp chặt vào lưng tôi, và
tôi dám cá một nghìn đô la, nếu tôi có chừng ấy tiền, là mắt cậu nhắm tịt mãi
đến khi hai chúng tôi về đến lối vào nhà cậu.

Ngôi nhà trông đúng như trong tưởng tượng - một kiến trúc Victoria

khổng lồ với một thảm cỏ rộng cùng đủ loại cây cối và hoa lá. Trên lối đi đỗ
một chiếc SUV Volvo, và chiếc mô tô của tôi - mà có thể gọi là xe cổ điển
nếu dễ tính xuề xòa - đứng kế bên trông ngớ ngẩn ắt cũng không kém gì
Bronwyn sau lưng tôi lúc này vậy. Những thứ không nên ở cạnh nhau là đây
chứ đâu.

Bronwyn xuống xe và chật vật với cái mũ. Tôi tháo quai và giúp cậu cởi

mũ ra, gỡ một lọn tóc mắc kẹt vào trong khóa cài. Cậu hít một hơi sâu và
vuốt thẳng lại váy.

“Thật đáng sợ,” cậu nói, rồi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại.

“Ba lô tôi đâu rồi?”

“Sau lưng kìa.”
Cậu gỡ ba lô xuống và lôi điện thoại từ ngăn ngoài ra. “A lô? Có, được...

Phải, Bronwyn đang nghe. Liệu... Ôi Chúa ơi. Chắc chứ ạ?” Ba lô cậu tuột
khỏi tay và rơi xuống cạnh chân. “Cảm ơn vì đã báo.” Cậu hạ điện thoại
xuống và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt dại đi đẫm lệ.

“Nate, cậu ta chết rồi,” cậu nói. “Simon chết rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.