sâu, nồng cháy. Cậu phát ra một âm thanh trầm đục ngạc nhiên rồi kéo tôi
sát vào ngực. Khi một cặp đôi khác bước ra và chúng tôi rời nhau ra, cậu có
vẻ choáng váng.
Cậu chỉnh lại áo và vuốt tóc. “Tưởng anh quên cách làm thế rồi.”
“Anh xin lỗi.” Giọng tôi khản đặc vì khao khát hôn cậu lần nữa. “Không
phải anh không muốn. Chỉ là...”
“Em biết.” Kris lồng tay mình vào tay tôi và giơ tay cả hai lên như một
câu hỏi. “Được chứ?”
“Được,” tôi đáp, và chúng tôi bước đi bên nhau.
Nate
Thứ Tư ngày 7 tháng Mười một, 11:30 đêm
Đây là cách để ta sống sót khi bị giam.
Ta câm miệng. Không kể chuyện đời hay lý do vì sao mình ở đó. Không
ai quan tâm đâu trừ phi họ muốn dùng nó chống lại ta.
Ta không nhịn thằng nào hết. Không bao giờ. Trại cải tạo hiển nhiên
không phải xứ Oz, nhưng chúng nó vẫn sẽ kiếm chuyện với ta nếu chúng
nghĩ ta yếu ớt.
Ta kết bạn. Không phải theo nghĩa đen. Ta xác định những đứa đỡ mất
dạy nhất trong đám và làm quen với chúng nó. Đi theo bầy thì vẫn có lợi
hơn.
Không phạm luật, nhưng nhìn đi chỗ khác nếu có người làm thế.
Tập thể dục và xem ti vi. Thật nhiều.
Tránh để lính canh chú ý càng nhiều càng tốt. Kể cả người phụ nữ thân
thiện quá mức cứ cố gắng mời ta gọi điện trong văn phòng cô ta.
Không phàn nàn chuyện thời gian trôi qua chậm chạp thế nào. Khi ta bị
bắt vì một tội phạm nghiêm trọng và còn bốn tháng nữa là ta qua tuổi mười
tám, từng ngày bò qua là bạn của ta.