TRONG CHÚNG TÔI CÓ KẺ NÓI DỐI - Trang 279

Nhưng hắn xô tôi xuống đất, quỳ xuống và dộng đầu tôi lên một tảng đá.

Sọ tôi nổ tung vì đau và thị lực tôi chuyển đỏ lè, rồi đen kịt. Có gì đó vòng
qua cổ tôi và tôi ngạt thở. Tôi không thấy gì cả, nhưng vẫn nghe được. “Mày
đáng lẽ phải vào tù thay Nate, Addy,” Jake gằm ghè trong lúc tôi cấu vào tay
hắn. “Nhưng thế này cũng được.”

Một giọng con gái đang hoảng loạn xuyên qua cơn đau trong đầu tôi.

“Jake, ngừng lại! Thả cậu ấy ra!”

Áp lực kinh khủng kia biến mất và tôi hớp lấy hớp để không khí. Tôi nghe

tiếng Jake gầm gừ và giận dữ, rồi có người rú lên và một tiếng thịch. Tôi nên
đứng dậy, ngay bây giờ. Tôi với tay ra, cảm nhận cỏ và đất bên dưới ngón
tay trong lúc tôi mò mẫm tìm chỗ chống. Tôi chỉ cần dựng người dậy. Xua
tan đống đom đóm đang nổ tưng bừng trước mắt. Từng việc một.

Bàn tay lại vòng qua cổ tôi, siết mạnh. Tôi vung chân đạp, vận ý chí bắt

chúng vận động như khi đạp xe, nhưng chúng mềm nhũn như mì ống. Tôi
chớp chớp mắt thêm mấy lần nữa, cho tới khi có thể thấy lại. Có điều giờ tôi
ước gì mình mù. Mắt của Jake lóe ánh bạc dưới trăng, đầy ắp sự cuồng nộ
lạnh như băng. Tại sao tôi không thấy trước điều này chứ?

Tôi không thể cạy tay hắn ra dù có cố thế nào đi nữa.
Rồi tôi thở lại được trong lúc Jake chúi tới trước, và tôi lờ mờ tự hỏi làm

thế nào và tại sao hắn làm vậy. Âm thanh lại tràn ngập không gian khi tôi lăn
sang bên và hổn hển hít đầy không khí vào hai buồng phổi trống rỗng. Vài
giây hay cả mấy phút trôi qua, không thể đoán nổi, cho tới khi một bàn tay
ấn lên vai tôi và tôi chớp chớp nhìn vào một đôi mắt khác. Tốt bụng, quan
tâm. Và cũng sợ hãi như tôi vậy.

“Cooper,” tôi thì thào. Cậu kéo tôi ngồi dậy và tôi tựa đầu vào ngực cậu,

cảm nhận nhịp tim cậu đập mạnh trên má mình trong lúc tiếng còi hụ xa xa
mỗi lúc một gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.