“Mình,” Bronwyn nói. Khi tôi không đáp, cậu siết tay tôi và nói thêm,
“Nate, cậu có sao không?”
Cậu cố nhìn vào mắt tôi, nhưng tôi thì không thể. Cậu muốn tôi hạnh phúc
và tôi cũng không thể. Sự không thể trước Bronywn như một cú thụi vào
bụng tôi: mọi điều cậu muốn đều tốt, đều đúng đắn, đều hợp lý, và đều là
những thứ tôi không thể làm được. Cậu lúc nào cũng sẽ là cô gái đi trước tôi
trong cuộc săn kho báu, mái tóc lấp lánh hút lấy tôi đến mức tôi gần như
quên mất rằng mình lẽo đẽo theo sau cậu một cách vô dụng thế nào.
“Mình chỉ muốn về ngủ.” Tôi vẫn không nhìn Bronwyn, nhưng qua khóe
mắt, tôi thấy mặt cậu xị xuống, và không hiểu vì sao mà điều đó đem lại một
cảm giác thỏa mãn xấu xa. Tôi đã làm cậu thất vọng rất đúng lúc. Cuối cùng
thì cũng có gì đó hợp lý.
Cooper
Thứ Bảy ngày 17 tháng Mười một, 9:30 sáng
Thật kỳ khôi khi bước xuống nhà ăn sáng vào thứ Bảy và thấy nội tôi đọc
tờ People với mặt tôi trên bìa.
Đây không phải ảnh chụp studio. Mà là ảnh tôi và Kris rời đồn cảnh sát
sau khi cho lời khai. Kris trông tuyệt hảo, còn tôi cứ như vừa tỉnh dậy sau
một đêm xỉn quắc cần câu. Thấy rõ luôn ai trong hai đứa tôi là người mẫu.
Cái cách mà sự nổi tiếng tình cờ này vận hành thật lạ lùng. Đầu tiên người
ta ủng hộ tôi dù tôi bị tố là gian lận và giết người. Rồi họ ghét tôi vì con
người thật của tôi. Giờ họ lại yêu quý tôi vì tôi đã có mặt đúng nơi đúng lúc
và hạ gục Jake bằng một cú đấm chuẩn xác.
Và có lẽ cũng vì hiệu ứng lan tỏa khi ở bên Kris. Eli dành mọi công trạng
cho cậu vì đã phát hiện ra sự thật, vậy nên cậu là ngôi sao sáng mới vụt lên
từ đống hỗn độn này. Việc cậu tìm cách né tránh truyền thông càng khiến họ
săn lùng cậu hơn.
Lucas ngồi đối diện nội, xúc ngũ cốc vô miệng trong khi lướt iPad.
“Trang hâm mộ Facebook của anh giờ có cả trăm ngàn lượt thích rồi,” nó