TRONG GIA ĐÌNH - Trang 123

xúp quá xa lạ. Ổ bánh chẳng thấm vào đâu nên biến mất rất nhanh.
Nhưng không sao, từ dạo em quen nhịn đói, em vẫn khỏe mạnh.

Những người hàng ngày ăn uống đầy đủ không thể tưởng tượng

người ta có thể ăn lưng bụng được. Họ cũng không thể nghĩ rằng khi lấy
bàn tay vốc nước một dòng sông trong vắt, người ta có thể uống cho đã
khát!

oOo

Tuy chưa đến giờ, Perin đã có mặt trước cửa song. Em ngồi trên một

hòn đá, dưới bóng cây trụ, đợi còi tập hợp. Tụi con trai, con gái cùng lứa
tuổi cũng đi sớm như em đang chơi đùa, chạy nhảy. Nhìn chung, Perin
rất muốn tham gia, nhưng không dám.

Khi Rôdali đến, Perin cùng vào xưởng với bạn và trở lại với công

việc. Những tiếng la hét, những nhịp chày của cái chân gỗ bố Chân Tháp
vẫn thúc giục em, nhưng đúng hơn buổi sáng. Công việc kéo dài, càng về
chiều Perin càng thấm mệt. Lúc đầu, cúi xuống đứng lên để sắp xếp, bốc
dỡ chiếc xe rùa, chồm tới đẩy xe đi, choải chân giữ xe lại, chỉ là một trò
chơi. Công việc lặp đi, lặp lại liên tục không nghỉ, vào mấy giờ cuối, rất
mệt. Những ngày đi bộ gian khổ nhất, Perin cũng chưa hề biết nỗi mệt
mỏi như đang đè nặng trên người em lúc này.

- Đừng có làm như rùa bò! – Bố Chân Tháp hét.

Tiếng thét kèm theo nhịp chân gỗ đã thức tỉnh cô bé. Như con ngựa

vừa nhận được một roi quất vào mông, Perin sải bước, nhưng rồi lại đi
chậm ngay vì đã rời khỏi tầm mắt của bố Chân Tháp. Bây giờ, khi dồn
hết tâm trí vào công việc. Perin như bị tê cóng. Em chỉ còn tò mò theo
dõi chờ đón những tiếng chuông đồng hồ báo mười lăm phút, nửa giờ,
một giờ và tự hỏi khi nào thì hết ngày? Liệu em có thể làm việc đến lúc
ấy được không?

Khi câu hỏi trên làm Perin lo ngại thì em tự giận mình về sự yếu đuối

của bản thân. Cái việc mà những đứa trẻ khác đang hoàn thành rất dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.