TRONG GIA ĐÌNH - Trang 137

nhọc của ngày qua tiêu tan và em cũng không còn nhớ nữa! Cái giường
em nằm êm ấm, thơm tho. Có mùi hương của cỏ khô trong không khí em
thở. Bầy chim ru em ngủ với khúc nhạc vui tươi. Những giọt sương đọng
trên ngọn liễu rơi xuống nước, làm thành một khúc nhạc trong trẻo.

Khi còi nhà máy phá tan sự im lặng của đồng quê, Perin đã đứng dậy.

Em ra bờ ao rửa mặt cẩn thận, chuẩn bị đi làm. Nhưng ra khỏi hòn đảo
mà vẫn để cái cầu tại chỗ thì em sợ người ta sẽ đi qua cầu vào túp lều
nếu họ có ý nghĩ lạ lùng đến đây trước mùa đông… Đứng trước cái hào,
Perin tự hỏi mình có thể nhảy qua được không? Em nhìn thấy một cành
cây dài chống đỡ túp lều ở phía không có những cây liễu. Em nắm lấy
cành cây ấy làm sào chống để nhảy qua hồ! Em đã quen với động tác này
nên chỉ là một trò chơi. Có lẽ đây là cách ít đài các nhất để ra khỏi
Vương quốc. Không có ai trông thấy nên chuyện ấy không có gì là quan
trọng. Những Nữ hoàng trẻ tuổi có quyền làm những việc mà người lớn
tuổi không được phép làm!

Sau khi đã cất dấu cây sào trong đám lau sậy để chiều về có thể tìm.

Perin đến nhà máy. Em là một trong những người đến sớm nhất. Trong
lúc chờ đợi, em thấy có những nhóm đang tranh cãi kịch liệt. Hôm trước,
em chưa gặp cảnh này. Có chuyện gì vậy? Tình cờ, Perin nghe được vài
từ mà em hiểu.

- Tội nghiệp con bé!

- Người ta cắt một ngón tay?

- Ngón tay út.

- Nó có la hét không?

- Ai mà nghe nó la hét cũng không cầm được nước mắt!

Perin không cần hỏi người ta cắt ngón tay của ai. Sau phút kinh

hoàng ban đầu, tim em quặn lại. Thật ra em chỉ mới quen Rôdali có hai
hôm, nhưng Rôdali đã đón em khi em mới đến, dìu dắt xem em như bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.