TRONG GIA ĐÌNH - Trang 261

- Ở lứa tuổi cháu, bác có thể ăn tất cả các thứ quả mà người ta dọn

cho bác.

Thế là một lão bộc, đứng sau lưng ông Vunphran rời chổ. Vâng lời

ông chủ, bác đặt lên đĩa “cái con vật bé nhỏ này” như là bác cho một con
khỉ làm trò ăn một quả mận, một quả đào mà với tư cách người sành ăn.
Bác đã chọn kỹ. Tuy có nhiều hoa quả, Perin vẫn mong bữa ăn chóng
chấm dứt. Cuộc thử thách càng ngắn càng có lợi cho em. Ngày mai, sự tò
mò được thỏa mãn, mấy người đầy tớ sẽ để cho em yên thân!

- Bây giờ cho đến sáng mai, cháu được tự do. Trời sáng trăng cháu có

thể đi dạo trong khu vườn. Cháu vào thư viện đọc sách hay lấy sách về
buồng cháu mà đọc cũng được!

Perin bối rối. Em tự hỏi có nên thưa với ông Vunphran là em vẫn sẵn

sàng để phục vụ ông. Thấy em do dự, người lão bộc ra hiệu thầm lặng
cho em. Lúc đầu em chưa hiểu. Bác đưa tay trái ra như đang cầm một
quyển sách, và lấy tay phải giở từng trang sách, rồi bác chỉ ông
Vunphran trong lúc đôi môi bác cử động và gương mặt bác linh hoạt hẳn
lên. Ngay tức khắc, em hiểu bác bảo em phải hỏi ông Vunphran có cần
em đọc sách cho ông không? Nhưng vì em cũng có ý kiến ấy, cho nên
em sợ dịch ý của em, hơn là ý của bác lão bộc. Nhưng rồi em mạnh dạn
nói:

- Thưa ông, ông không cần cháu ư? Ông không thích cháu đọc sách

cho ông nghe sao?

Perin sung sướng thấy bác lão bộc gật đầu tán thưởng em. Em đã

đoán đúng điều em cần nói.

- Khi người ta làm việc thì người ta phải có những giờ tự do – ông

Vunphran đáp.

- Cháu xin bảo đảm với ông là cháu không thấy mệt!...

- Vậy thì, - ông nói – Cháu đi với bác!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.