TRONG GIA ĐÌNH - Trang 262

Một phòng ngắn ngăn vách phòng ăn có một lối đi bằng vải thô giúp

ông Vunphran đi lại dễ dàng đến cái phòng rộng rãi, âm u ấy. Ông
Vunphran không thể lạc vì trong đầu óc cũng như trong đôi chân ông, có
cái ý niệm về khoảng cách rất chính xác. Perin lại một lần nữa tự hỏi ông
Vunphran làm thế nào cho hết thời giờ khi ông chỉ có một mình vì ông
không thể đọc được! Cái phòng nhỏ này khi ông bật đèn không trả lời gì
cho em về câu hỏi ấy. Về đồ gỗ, chỉ có một cái bàn lớn, chất đầy giấy tờ,
những cặp bìa đựng hồ sơ, mấy cái ghế. Trước một cửa sổ có một ghế
dựa xoay to lớn, không có gì ở chung quanh. Thế nhưng trên tấm thảm
mòn, bọc trên ghế cho biết ông Vunphran ngồi ở đấy rất nhiều giờ khắc
đằng đẵng ngước mắt lên bầu trời mà không nhìn thấy mây…

- Cháu đọc gì cho bác nhỉ?

- Một tờ báo, nếu ông cho phép.

- Tốt hơn hết là để ít thời giờ về chuyện báo chí.

Perin không có gì để trả lời. Câu em vừa nói chỉ là một đề nghị.

- Cháu có thích loại sách du lịch không? – Ông hỏi.

- Thưa ông, có.

- Bác cũng thế! Loại sách ấy vừa giải trí cho đầu óc trong khi bắt nó

làm việc!

Rồi như thể để tự nói với mình, không nghĩ là Perin còn đứng ở đó và

sẽ nghe thấy:

- Thoát xác, sống những cuộc sống khác với cuộc sống của mình!

Sau một phút im lặng ông nói:

- Chúng ta vào thư viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.