“Hắc Tử, Tịch Mịch hai người cậu cầm lấy cái này.” Thạch Phong lấy ra
hai quả lựu đạn Băng Sương sơ cấp từ trong ba lô giao cho hai người.
Trước đó vì lấy được Băng Lam Ma Diễm, dùng lựu đạn Băng Sương rất
nhiều, hiện tại chỉ còn lại có hơn mười quả, bất quá đối phó Hoàng Kim
Ngư thế là đủ rồi.
“Oa, lựu đạn Băng Sương này có hiệu quả cũng mạnh quá rồi, quả thực
chính là thần khí để PK lẫn đánh quái, nếu như có thể sử dụng không giới
hạn, thì tốc độ thăng level tuyệt đối nghịch thiên, không ai có thể địch.”
Hắc Tử nhìn giới thiệu về lựu đạn Băng Sương xong, cả kinh nói.
Chỉ là nghĩ đến dùng những lựu đạn Băng Sương này xoạt bầy quái vật
level 30, thì tốc độ thăng level chỉ sợ mỗi phút đồng hồ liền thăng một
level, đến lúc đó Võ Lâm Minh còn tính là gì, chỉ tính áp chế đẳng cấp, có
thể giết tụi nó về tận nhà.
“Nếu như có thể có nhiều một ít thì tốt rồi, từ nay về sau gặp phải
chuyện bị vây bắt và PK, thì kỹ năng cũng không cần, ném hơn mười quả
lựu đạn Băng Sương xuống, khẳng định chết trôi chết nổi toàn bộ. Bất quá
thứ này hiệu quả tốt như vậy, số lượng nhất định rất thưa thớt và cực kỳ
trân quý đi.” Tịch Mịch Như Tuyết không khỏi cảm thấy đáng tiếc mà nói.
“Cũng đúng. Loại vũ khí sát thương cao thế này, có vài quả để bảo vệ
tánh mạng cũng không tệ rồi, chớ nói chi là dùng để đánh quái hay PK
chứ.” Hắc Tử càng nhìn lựu đạn Băng Sương mà càng yêu thích không
buông tay, có thứ này, thời khắc mấu chốt đủ để bảo trụ một mạng.
Thạch Phong chỉ là cười cười, cũng lấy ra một quả lựu đạn Băng Sương,
nhìn về phía Hoàng Kim Ngư bơi qua lại giữa không trung mà nói rằng:
“Đừng tám chuyện nữa, tý nữa tôi đếm từ một tới ba. Chúng ta cùng nhau
dùng lựu đạn Băng Sương đến công kích Hoàng Kim Ngư.”