Thạch Phong không lùi mà tiến tới, mở ra Ngự Kiếm Hồi Thiên, liền
xông về Băng Lam Ma Diễm.
Ma Diễm Cuồng Trảm của Kỵ Sĩ Ác Linh tuy đánh vào trên người
Thạch Phong, nhưng là một chút ảnh hưởng đến Thạch Phong đều không
có, ngược lại Thạch Phong có thể thở hắt ra một hơi, tốc độ nhanh hơn.
Chỉ lát nữa là đã chạy đến trước Băng Lam Ma Diễm, mười mấy con Ác
Linh Hung Mãnh giống như đã sớm chuẩn bị, chờ đã lâu, nguyên một đám
đánh về phía Thạch Phong.
“Đông lại đi!”
Thạch Phong ném ra lựu đạn Băng Sương bỏ túi trung cấp, đem Ác Linh
Hung Mãnh xông tới đông lại hết.
“Một đám rác rưởi.” Kỵ Sĩ Ác Linh chứng kiến thủ hạ vô dụng như thế,
tức giận mắng to, đột nhiên nhảy lên, chắn trước người Thạch Phong, một
kiếm vung xuống, “Chết đi chuột nhỏ!”
Thâm Uyên Thúc Phược!
Chín cái xiềng xích đen kịt trong nháy mắt trói Kỵ Sĩ Ác Linh lại, làm
cho Thạch Phong giữ được một mạng.
Bất quá lực lượng của Kỵ Sĩ Ác Linh quá mạnh mẽ, trong giây lát đã có
một cái xiềng xích bị chém đứt, Thạch Phong không dám dừng lại, phóng
tới trong đài phun nước.
“Con chuột nhỏ đáng chết, ngươi thực chọc giận ta.” Kỵ Sĩ Ác Linh
chứng kiến Thạch Phong đã sát cạnh Băng Lam Ma Diễm, nổi giận gầm lên
một tiếng, tránh thoát xiềng xích trói buộc, hóa thành một đạo bóng đen,
lướt về phía Thạch Phong, muốn chặt Thạch Phong thành tám khối.