TRONG TẦM NGẮM - Trang 108

10

T

ôi nằm trên giường suốt hai mươi tư giờ, ngủ nhiều hơn thức. Ngày thứ

tư, tôi lảo đảo tới bác sĩ chỉ để được nghe những gì tôi đã biết rõ: tôi bị cúm
và chẳng có cách gì chữa ngoài việc uống thật nhiều nước, uống thuốc bán
ngoài tiệm rồi chờ cho nó qua đi. Simon thật tuyệt vời. Anh nấu ăn cho bọn
trẻ và mang cho tôi các món mà tôi không thể nuốt nổi, ra ngoài mua kem
khi tôi quyết định đó là món duy nhất mà tôi có thể nuốt. Anh có thể là ông
bố tương lai tốt, tôi nghĩ và nhớ lại khi mang thai Justin, tôi đã bắt Matthew
đang cáu bẳn phải ra ngoài phố tuyết rơi để mua bánh nachos và kẹo cao su
vị rượu vang cho tôi.

Tôi quyết định gọi tới văn phòng và nói với Graham rằng mình ốm.

Ông tỏ ra thông cảm một cách đáng ngạc nhiên, cho đến khi tôi nói sẽ nghỉ
nốt cả tuần.

“Cô không đến vào ngày mai được sao? Jo nghỉ và chả có ai trực điện

thoại.”

“Tôi sẽ đến nếu tôi có thể,” tôi nói. Sáng ra, tôi gửi cho ông một tin

nhắn: “Xin lỗi nhé, vẫn ốm!” rồi tắt điện thoại. Đến tận trưa tôi mới có thể
ăn đôi chút. Melissa mang xúp gà từ quán cà phê tới, và khi ăn tôi mới phát
hiện ra rằng tôi rất đói.

“Ngon quá!” Chúng tôi ngồi trong căn bếp của tôi, bên chiếc bàn chỉ

đủ cho hai người. “Xin lỗi cậu nhé, bừa bộn quá!” Máy rửa bát vẫn còn đầy
bát đĩa đã rửa mà không ai lấy ra, thế nghĩa là mọi người trong nhà phớt lờ
nó và vẫn chất đống đĩa ăn sáng trong bồn rửa bát. Một chồng các thứ hộp
rỗng được chất quanh thùng rác mà tôi đoán là cũng đầy ắp. Tủ lạnh phủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.