TRONG TẦM NGẮM - Trang 242

Cảnh sát Swift đã hứa sẽ gọi cho tôi vào thời điểm họ lần ra Luke

Friedland, và nhật ký cuộc gọi trống trơn khiến tôi bồn chồn. Hôm nay tôi
đã đăng nhập vào trang web hai lần và nhìn vào danh sách những người
phụ nữ khác; tải về hồ sơ của những người được đánh dấu là “có khả năng
trong ngày nghỉ cuối tuần,” và tự hỏi liệu vào chính lúc này, họ có đang bị
bám đuôi không.

Justin xuống cầu thang. Nó gật đầu với Isaac. “Ổn không, ông bạn?

Mẹ ơi, con đi ra ngoài. Có thể con sẽ không về tối nay nhé!”

“Không, con không đi đâu cả. Nhà mình sẽ đi xem vở kịch của Katie.”
“Con không ạ,” nó quay sang Katie và Isaac. “Không định xúc phạm

hai người, nhưng đó thực sự không phải món ưa thích của tôi.”

Katie cười to. “Thế cũng được mà.”
“Không, thế không được,” tôi nói cứng rắn. “Chúng ta sẽ đi như một

gia đình để xem Katie biểu diễn trong vở kịch chuyên nghiệp đầu tiên của
em nó. Dừng tranh luận ở đây nhé!”

“Xem nào, có gì cần phải tranh luận đâu,” Isaac nói. “Nếu Justin

không muốn đi, chúng cháu vẫn ổn mà, phải không Kate?” Trong lúc nói,
cậu ta trượt một bàn tay quanh vai Katie, còn con bé ngẩng lên nhìn Isaac
và gật đầu.

Kate?
Tôi chỉ đứng cách con gái chừng một mét mà cảm giác một vệt nứt

sâu hoắm giữa chúng tôi. Mới vài tuần trước, Katie với tôi còn cùng nhau
chống lại cả thế giới; bây giờ thì là Katie và Isaac. Kate và Isaac.

“Chỉ là một buổi diễn tập có trang phục thôi mà,” con bé nói.
“Cả nhà chỉ muốn cổ vũ để con sẵn sàng cho đêm công diễn.”
Ngay cả Justin cũng biết rằng lúc nào thì tôi không thể suy chuyển.
“Thôi được.”
Isaac đằng hắng. “Tốt hơn cả là chúng ta...”
“Chúng con sẽ gặp mẹ ở đấy nhé. Mẹ biết đường đến nhà hát chứ ạ?”
“Có, có chứ. Chúc may mắn nhé!” Nụ cười khiến má tôi đau đớn. Tôi

đứng trước khung cửa mở và nhìn hai đứa đi khỏi, vẫy tay khi Katie quay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.