TRONG TẦM NGẮM - Trang 243

đầu lại. Tôi đóng cửa lại, hành lang trở nên lạnh giá vì không khí bên
ngoài.

“Nó còn chả thèm quan tâm việc con có đến hay không, mẹ biết rồi

còn gì.”

“Nhưng mẹ quan tâm.”
Justin tì người vào thành cầu thang. Mắt nó nhìn tôi đầy suy tư. “Thật

ư? Hay chỉ là mẹ muốn Katie nghĩ rằng mẹ coi việc diễn của nó là nghiêm
túc?”

Tôi đỏ mặt. “Mẹ coi việc đó rất nghiêm túc.”
Justin đặt một chân xuống bậc thang cuối cùng, tỏ ra buồn chán với

cuộc trò chuyện. “Và thế là những người còn lại trong gia đình sẽ phải ngồi
chết trân, chịu đựng mấy thứ vớ vẩn của Shakespeare, chỉ vì mẹ muốn
chứng minh điều đó. Chúc mừng mẹ!”

Tôi đã thu xếp để Matt đón tất cả vào lúc ba giờ. Anh đã bấm chuông,

nhưng khi tôi mở cửa thì anh đang ở cửa nhà bên cạnh, bấm chuông nhà
Melissa.

“Tôi sẽ chờ ngoài xe nhé,” anh ấy nói.
Trong lúc tôi rượt đuổi Justin và Simon rồi mặc áo khoác, Melissa và

Neil đã sẵn sàng trong xe. Neil ngồi ghế trước, Melissa trên ghế sau. Tôi
luồn vào ngồi cạnh cô, dành chỗ cho Justin. Simon ngồi trên ghế gập sau
lưng Matt.

“Chà, thế này chả vui hay sao?” Melissa nói. “Tôi không còn nhớ lần

cuối cùng đến rạp hát là bao giờ nữa.”

“Tuyệt vời,” tôi nở nụ cười biết ơn với cô ấy. Simon đang nhìn chăm

chăm ra cửa sổ. Tôi xích bàn chân vào và huých vào chân anh, nhưng anh
phớt lờ, dịch chân đi chỗ khác.

Anh không muốn Matt đón chúng tôi.
“Chúng ta có thể đi tàu điện ngầm mà,” anh nói khi tôi kể về đề nghị

của Matt.

“Đừng có ngốc nghếch thế chứ. Đấy là anh ấy tỏ ra rất tốt bụng rồi

đấy. Anh phải vượt qua chuyện này, Simon ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.