TRONG TẦM NGẮM - Trang 268

Ở Whitechapel, tôi không lang thang nữa. Tôi đã chờ ngay cạnh cửa

khi đoàn tàu chậm dần rồi dừng lại, nôn nóng đập vào nút mở cửa từ lúc nó
còn chưa sáng đèn. Tôi chạy như thể sẽ lỡ chuyến tiếp theo, len lỏi giữa
đoàn người chẳng chút quan tâm, miễn là tôi không làm cho họ cũng bị trễ
tàu. Tôi lắng nghe những tiếng bước chân chạy, nhưng chỉ có bước chân
của tôi nện xuống nền đất, đúng theo nhịp với mỗi hơi thở gấp gáp.

Tôi đến sân ga đúng lúc tàu của tôi tới, và tôi nhảy lên khi chỉ còn vài

giây. Nhịp thở của tôi chậm lại. Chỉ có chừng năm, bảy người trên toa tàu
này, và không ai trong số họ khiến tôi cảm thấy khó chịu. Hai cô gái tay
xách đầy đồ vừa sắm; một người đàn ông mang theo một chiếc ti vi trong
túi Ikea cũ kĩ; một cô gái chừng đôi mươi, gắn tai nghe của chiếc iPhone.
Khi chúng tôi tới Crystal Palace, tôi thả lỏng tay khỏi chiếc chìa khóa. Cảm
giác căng thẳng trong lồng ngực bắt đầu tiêu tan.

Nhưng cảm giác đó lại xuất hiện khi chân tôi chạm vào sân ga, không

thể nhầm lẫn được. Ai đó đang theo dõi tôi. Đi theo tôi. Khi tôi đi về phía
lối ra, tôi biết - chỉ biết thôi - rằng ai đó đã ra khỏi toa tàu ngay sát toa của
tôi, và đang đi sau tôi. Tôi không quay đầu lại. Không thể. Tôi tìm chiếc
chìa khóa trong túi và xoay nó giữa các ngón tay. Tôi bước nhanh hơn, rồi
tôi rũ bỏ sự lãnh đạm vờ vịt và chạy bán sống bán chết. Bởi vì ngay lúc
này, tôi nghĩ chuyện đó có thể xảy ra. Hơi thở của tôi thật nông, mỗi nhịp
hít vào khiến ngực tôi đau nhói. Tôi nghe thấy tiếng chân đằng sau; họ
cũng đang chạy. Tiếng giày da trên nền xi măng. Nhanh và mạnh.

Tôi vụt qua giữa một cặp đôi đang nói lời tạm biệt, để lại đằng sau

tiếng kêu bực dọc vì sự phá rối của tôi. Bây giờ, tôi đã có thể nhìn thấy
đường ra; một bầu trời tối thẫm đóng khung trong hình vuông của lối ra
đường hầm. Tôi chạy nhanh hơn và tự hỏi vì sao không ai hét lên, không ai
làm bất cứ việc gì cả, rồi tôi nhận ra rằng họ thậm chí chẳng biết có điều gì
sai trái.

Tôi nhìn thấy Megan trước mặt. Cô nhìn tôi và nụ cười đóng băng trên

mặt. Tôi vẫn chạy, đầu chúi xuống, tay đánh lên đánh xuống bên người. Cô
gái ngừng chơi đàn, nói gì đó với tôi, nhưng tôi không dừng lại. Tôi chỉ tiếp
tục chạy, và trong lúc đó, tôi xé mạnh nắp túi, nhét tay vào và lục tung mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.