TRONG TẦM NGẮM - Trang 283

“Sao anh biết em sẽ về sớm?”
“Anh đã gọi điện đến văn phòng và sếp em nói rằng ông ấy đã cho em

về.”

Tôi chợt nghĩ mình mong muốn được sống mà không bị theo dõi từng

bước chân biết mấy, rồi ngay lập tức, cảm thấy thật vô ơn. Cả cảnh sát, cả
Graham lẫn Simon, tất cả đều muốn giữ an toàn cho tôi, vậy thôi. “Em đã
nghĩ rằng ông ấy sắp đuổi việc em.”

“Cứ để ông ấy thử xem. Chúng mình sẽ kiện ông ấy ra tòa án vì tội sa

thải bất công ý chứ!” Anh cười toét với câu đùa của mình.

“Anh có vẻ vui nhỉ! Hẳn là buổi phỏng vấn việc làm rất tốt, đúng

không?”

“Anh đã nhận một cuộc gọi trước khi đến ga tàu điện ngầm. Họ đã

mời anh đến cuộc phỏng vấn tiếp theo vào ngày mai.”

“Tuyệt quá! Anh có thích họ không? Công việc ấy liệu có ổn không?”

Tôi ngồi xuống và Simon đặt hai chiếc bát risotto bốc khói lên mặt bàn. Tôi
cảm thấy cơn đói bất chợt sau một giai đoạn độ adrenaline lên cao. Nhưng
những thìa đầy đầu tiên bỗng biến thành acid trong bụng tôi. Tôi sẽ phải
nói với Katie. Con bé sẽ đợi chờ và băn khoăn không biết Isaac ở đâu. Có
thể nó còn lo lắng nữa.

“Bọn họ đều như những đứa trẻ mười hai tuổi ấy thôi,” Simon nói, “số

bản phát hành chỉ tròm trèm 8.000, và anh có thể làm công việc đó dễ như
trở bàn tay.” Tôi mở miệng định nói về Katie, nhưng anh hiểu nhầm ý định
của tôi và cắt lời. “Nhưng, giống như em đã nói ngày hôm qua, đó là một
công việc, và về thời gian thì sẽ thoải mái hơn ở Telegraph. Không phải
làm việc cuối tuần này, không phải trực tin đêm này. Nó sẽ cho anh cơ hội
để viết sách.”

“Thật là một tin tốt. Em biết rồi cũng sẽ có điều gì đó tốt đẹp.” Chúng

tôi im lặng ăn trong một lúc. “Katie đâu nhỉ?” Tôi nói, như thể điều đó vừa
vụt đến với tôi.

“Trong phòng nó, anh nghĩ thế.” Anh nhìn tôi. “Có chuyện gì sao?”
Vào khoảnh khắc đó, tôi quyết định sẽ không nói với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.