TRONG TẦM NGẮM - Trang 285

Anh ấy luôn làm việc, con đoán rằng mẹ cũng sẽ vậy, nếu mẹ tự kinh

doanh. Dù thế nào đi nữa, con hy vọng mọi việc đều ổn. Chỉ còn bảy tiếng
nữa là màn kéo lên rồi!” Con bé mang một bát mì ăn liền lên gác, tôi đặt
dĩa lên thành bát cho nó. Đêm nay là đêm công diễn. Làm sao mà tôi lại có
thể quên điều đó? Liệu Isaac có còn ở chỗ cảnh sát không?

“Em không đói sao?” Simon nói.
“Em rất tiếc.” Tôi đã nhấn chìm mình vào một mớ hỗn độn không biết

đằng nào thoát ra. Suốt cả thời gian còn lại trong ngày, tôi vơ vẩn trong
nhà, mời mọc Katie những chén trà mà con bé không muốn, chuẩn bị tinh
thần cho khoảnh khắc nó nói với tôi rằng nó đã biết rằng tôi đã khiến Isaac
bị cảnh sát đưa đi.

Một cuộc thẩm vấn tình nguyện, tôi tự nhắc mình. Cậu ấy không bị

bắt.

Nhưng bằng bản năng, tôi biết rằng điều đó có ý nghĩa rất ít ỏi với

Isaac. Hay với Katie. Vào lúc năm giờ, Matt đón con bé tới nhà hát.

“Nó đang chuẩn bị đồ đạc,” tôi nói. Matt đứng trên bậc cầu thang, và

tôi cảm nhận cái lạnh lách qua khung cửa mở. “Em có thể mời anh vào,
nhưng... anh biết đấy, hơi khó xử.”

“Anh sẽ đợi trong xe.”
Katie chạy xuống cầu thang, cầm theo chiếc áo khoác. Con bé hôn tôi.
“Chúc may mắn, con yêu! Có phải họ vẫn nói vậy không?”
“Con cảm ơn mẹ.”
Khi Matt lái xe đi, điện thoại của tôi rung. Số của cảnh sát Swift nhấp

nháy trên màn hình. Tôi cầm điện thoại lên gác, vội vã vượt qua Justin
đang trên cầu thang. “Cho mẹ đi qua với.” Tôi vào phòng làm việc của
Simon và đóng cửa sau lưng.

Kelly Swift chẳng buồn tế nhị. “Chúng tôi đã thả anh ta.”
“Cậu ta đã nói gì?”
“Như những gì anh ta nói với chị. Rằng anh ta thấy chị trong đường

hầm và nghĩ rằng trông chị rất lo lắng. Anh ta nói rằng chị liên tục nhìn
quanh, rằng chị có vẻ hốt hoảng.”

“Cậu ta có thừa nhận đã đi theo tôi không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.