TRONG TẦM NGẮM - Trang 53

“Chưa nghe được gì từ nó,” tôi trả lời. “Không biết đó có là dấu hiệu

tốt hay không.”

“Nó có cảm thấy tự tin không?”
Tôi nghĩ ngợi trong một khoảnh khắc. Lạc quan, tôi nhắn. “Thế em thì

sao? x

7*

”.

*

Chữ x tượng trưng cho nụ hôn.

Tôi ghi nhớ cái hôn và phớt lờ. Tôi bỏ lửng cuộc hội
thoại, tiếp tục công việc dọn dẹp của mình. Vài phút sau, Matt gọi.
“Em lại làm thế phải không?”
“Làm gì?” Tôi hỏi, biết thừa rằng anh ngụ ý gì.
“Làm cho nó cụt hứng trong ngày nó đi thử vai.”
Những phụ âm thoát ra nghe nghèn nghẹt và tôi biết đó là bởi anh

đang ngậm xì gà. Chắc chắn rồi, tôi nghe tiếng bật tách của máy lửa, rồi
anh rít một hơi dài. Đã gần hai mươi năm kể từ khi tôi ngừng hút thuốc,
nhưng tôi cảm nhận một hơi rất rõ ràng khi anh rít vào.

“Em chả làm gì cả,” tôi bắt đầu, nhưng Matt hiểu tôi quá rõ. “Dù sao

thì em cũng không định thế.”

“Em đã nói gì?”
“Em chỉ nhắc đến khóa học thư ký mà em đã kể với anh rồi đấy thôi.”
“Zo...”
“Thì đã sao nào? Chính anh cũng đã nói rằng khóa học sẽ là hoàn hảo

cho con bé còn gì?” Tôi nghe thấy âm thanh xe cộ phía sau và biết rằng
Matt đang đứng dựa vào chiếc xe đỗ trong dãy taxi.

“Em phải dịu dàng với con gái chứ. Ép nó quá về một hướng thì chỉ

khiến nó chạy nhanh hơn về hướng khác mà thôi.”

“Kịch cọt chẳng phải là một nghề thật sự,” tôi nói, bởi việc bất đồng

với Matt đã trở thành một thói quen khó bỏ. “Nó cần kế hoạch dự phòng.”

“Con bé sẽ tự hiểu điều đó sớm thôi. Và khi đó, chúng ta sẽ ở bên nó.”
Tôi kết thúc việc dọn dẹp phòng chính và đến lượt phòng của Graham.

Bàn của ông rộng gấp đôi bàn tôi, nhưng cũng gọn gàng gần như thế. Đó là
một trong những điểm mà chúng tôi giống nhau. Một cuốn lịch bàn đặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.