TRONG TẦM NGẮM - Trang 82

đã báo cảnh sát khi cô không về nhà sau giờ làm. Đêm qua, người ta đã tìm
thấy cô ở công viên, cách nơi cô và bạn trai sống một trăm yard.

Có thể là do tôi còn khó chịu do rượu, hoặc do ngái ngủ, nhưng tôi

nhìn vào bức ảnh trên màn hình suốt một phút trước khi nhận thức bừng
tỉnh. Tôi nhận ra mái tóc thẫm màu, gương mặt mỉm cười, rồi toàn bộ hình
ảnh đó. Tôi nhìn thấy sợi dây chuyền với cây thánh giá bạc sáng bóng.

Và rồi tôi nhận ra.
Đó là người phụ nữ trên mẩu quảng cáo ngày hôm qua.
Liệu em có thể chạy nhanh tới mức nào?
Khi em thật sự cần phải chạy?
Trên đôi giày cao gót với bộ váy công sở, với chiếc túi xách của em

đập bên cạnh. Nhanh tới mức nào?

Khi em trễ tàu và em muốn về nhà, và em chạy dọc sân ga trong vài

giây để giành chỗ trống. Em nhanh tới mức nào?

Điều gì sẽ xảy ra nếu thứ em đuổi theo không phải là một chuyến tàu?

Nếu như em đang chạy để bảo toàn mạng sống của bản thân? Nếu em đi
làm về muộn mà trong tầm mắt vắng tanh không bóng người? Nếu em đã
quên không sạc pin và không ai biết em đang ở đâu cả. Nếu tiếng bước
chân theo sau đang dần tiến tới gần hơn, và em biết rằng, bởi vì em làm
điều đó hàng ngày, rằng em chỉ có một mình, rằng từ sân ga tới lối ra em sẽ
không nhìn thấy một ai khác.

Nếu có một hơi thở lạ kề bên cổ em, cơn hoảng loạn trong em tăng lên

và ngoài trời vừa tối vừa lạnh vừa ướt.

Nếu chỉ có hai người.
Chỉ có em và kẻ nào đó đằng sau. Dù là ai nữa đang đuổi theo em.
Em có thể chạy nhanh tới mức nào? Nhanh đến đâu cũng chẳng quan

trọng.

Bởi vì luôn có kẻ nào đó có thể chạy nhanh hơn em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.