TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 104

Doãn Cách Tử chẳng đáp lời, chỉ nhìn anh chăm chăm, bóng dáng che

kín trong bóng đêm giống như mang theo đau khổ và tủi thân. Vừa rồi anh
trai đưa cô ta về ký túc xá, ở dưới lầu, cô ta lại trông thấy cảnh Mễ Tu và
Tiêu Quý hôn nhau, dưới ánh trăng sáng tỏ, cảnh đẹp kia khiến ánh mắt cô
ta đau nhói. Cô ta không biết vì sao lại bám theo Mễ Tu đến đây, cũng
không biết mình sẽ nói gì với anh, chỉ là theo bản năng mà thôi, cô ta lẳng
lặng nhìn bóng dáng của anh, tưởng tượng chính mình cách người đàn ông
phải thuộc về mình chỉ có vài bước.

Thế nhưng, cô ta không thích nhìn bóng dáng của người khác trong

bóng tối, cô ta không thích lẳng lặng đi theo phía sau người khác, điều cô ta
muốn chính là có thể quang minh chính đại khoát tay đối phương, đứng
dưới ánh mặt trời tươi đẹp ấm áp, kiêu ngạo và tự tin mỉm cười với mọi
người.

Cô ta chán ghét bản thân mình vào giờ phút này.

Âm thầm nắm chặt nắm tay, Doãn Cách Tử đi mấy bước về phía

trước, vẻ mặt cô ta hiện rõ trước mặt Mễ Tu, bao gồm cả đôi mắt ửng đỏ
vào lúc này, còn có vẻ uất ức và không cam lòng trong con mắt.

“A Tu, tớ có việc nói với cậu.”

Ánh mắt Mễ Tu lãnh đạm, anh không nói, chỉ im lặng đứng thẳng

người.

Doãn Cách Tử biết đây là thái độ cự tuyệt, ánh mắt cô ta u ám, nhưng

vẫn nói: “Cậu không thể nào không biết tớ thích cậu.”

“Cậu chưa bao giờ nói với tôi.” Mễ Tu bình tĩnh nói.

Ha ha, cho nên thế nào, nếu cô ta nói sớm, anh có thể từ chối sớm một

chút, phải không? Doãn Cách Tử khẽ cười, lúc ngẩng đầu nước mắt đã rơi
đầy mặt, nhưng đôi môi vẫn duy trì độ cong: “Tớ vẫn cho rằng cậu thích tớ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.