TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 185

“Dạ.” Mễ Tu biết mẹ mình khẳng định có lời muốn nói, anh ở đây

cũng không tiện.

“Đi thôi, trong tiểu khu có một vườn hoa nhỏ, tôi dẫn cô đi xem.” Mễ

Tu nhìn Mạnh Nhụy, ôn hoà nói.

“Được ạ.” Mạnh Nhụy nhỏ giọng đáp, nhìn Mễ Tu cười yêu kiều.

Đợi Mễ Tu và Mạnh Nhụy đi rồi, Lưu Cẩm Trúc vẫn luôn căng thẳng

dường như suy sụp ngay lập tức, bà yếu ớt ngồi trên sofa, hai tay hơi run
rẩy, trong phút chốc nước mắt chảy đầy hai gò má.

Mai Phương cúi đầu nhìn bà, thở dài thật mạnh, nói: “Tiểu Quý nhất

thời không chấp nhận em, chị cũng có thể hiểu được, lúc trước em…không
nên đi cùng người đàn ông kia.”

Lưu Cẩm Trúc ôm hai gò má, nước mắt theo khe hở chảy ra, tiếng

khóc đè nén vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

“Em biết là lỗi của em, lúc trước em không nên bỏ nhà đi, không nên

không nhận điện thoại của Tiểu Quý, để một mình con bé đối mặt với sự ra
đi của người thân, để nó một mình đối mặt với cái chết của bố nó… Nhưng
mà khi đó em thật sự không biết, em nghĩ rằng Tiểu Quý gọi cho em chính
là khuyên em về nhà, lúc ấy em rất đau lòng, tuyệt vọng, mỗi ngày cãi vã
đã làm cạn kiệt tất cả tình cảm và sự kiên nhẫn, em không muốn trở về căn
nhà đầy áp lực kia, em không chịu nổi ngày nào anh ấy cũng cố tình gây sự,
hơn nữa khi đó Mạnh Nhụy vừa làm xong phẫu thuật, một mình Học Đông
không thể đối phó, em chỉ là muốn ở lại chăm sóc con bé, em không ngờ sẽ
xảy ra chuyện như vậy…”

Mai Phương ngồi xuống, vỗ vai Lưu Cẩm Trúc nói: “Chị biết, hồi ấy

sau khi bố Tiểu Quý làm ăn thất bại, tính tình chú ấy thay đổi rất lớn, say
khướt lại không làm việc đàng hoàng, áp lực của em rất lớn, cãi vã lần này
đến lần khác đã khiến em không còn lưu luyến với tình cảm này, cái này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.