cứng ngắc như cũ.
Đây là tư thế cự tuyệt đến gần, giờ phút này Tiêu Quý muốn nhốt
mình trong thế giới riêng.
Cô gái ngồi tao nhã ở một bên lúc này lên tiếng.
Cô ta thong dong đứng lên, đi đến phía trước hai bước, dáng vẻ tự
nhiên, lời nói ấm áp: “Chị Tiểu Quý, dì Cẩm Trúc đến thăm chị.”
Tiêu Quý ngước mắt nhìn về phía cô gái đang nói chuyện, trái tim tê
dại siết chặt một chút. Cô biết cô gái này, là đứa con của người đàn ông kia,
hồi đó khi bố đang hấp hối, cô gọi điện thoại cho mẹ, mẹ là vì cô gái này
mà không trở về, lúc ấy cô ta đang ở trong bệnh viện, mẹ vì cô gái xa lạ
này mà nhẫn tâm không đến nhìn mặt chồng lần cuối cùng, hiện tại cô ta lại
gọi cô là chị Tiểu Quý, không nghĩ rằng đó là châm chọc sao?
Tiêu Quý không dữ dằn phản bác, thậm chí không phát ra một âm nào,
phản ứng đầu tiên của cô chính là bỏ đi, cô không muốn thấy hai người kia.
Cô làm sao có thể bình tĩnh thản nhiên nói chuyện với cô ta, năm đó nếu
không phải vì cô ta, nếu không phải vì bố cô ta, thì làm sao ngay cả một gia
đình cô cũng không có, cô làm sao không có ai cần. Cô ta nói dì Cẩm Trúc
đến thăm chị, ha ha, mẹ cô cùng đứa con gái của người khác đến thăm cô,
cô nên vui mừng sao?
“Chị Tiểu Quý, chị đừng đi, dì Cẩm Trúc thật sự rất nhớ chị!” Cô gái
giữ chặt tay Tiêu Quý, ánh mắt ướt át, nhìn cô với vẻ cầu xin, khuôn mặt
nhỏ nhắn đã đỏ lên. Trong lòng cô ta rõ ràng, Tiêu Quý oán hận Lưu Cẩm
Trúc cỡ nào, cô ta cũng biết, hiện tại những lời nói của cô ta rất dễ dàng
chọc giận cô, khiến cô càng thêm oán hận mẹ cô, thậm chí trừng mắt đối
với cô ta, nhưng đây là điều mà cô ta muốn. Tiêu Quý càng giận dữ thì
càng làm nổi bật tính khoan dung và nhẫn nại của cô ta, cô ta muốn gây ấn