TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 263

nên nói một tiếng với Mị Mị, dù sao cũng là xuất ngoại, không phải một hai
giờ là có thể trở về. Từ khi anh ta đi đến giờ vẫn chưa có tin tức, Doãn
Cách Hi còn biết gọi điện thoại về công ty, nhưng Du Phong lại chẳng có
chút tin tức nào.

“Được rồi, đừng tức giận, có giận nữa cũng vô dụng, chuyện của hai

người bọn họ, người bên ngoài không thể làm gì, tất cả vẫn nên chờ Du
Phong trở về rồi nói sau.” Mễ Tu ôm vai Tiêu Quý, nhẹ giọng an ủi.

“Em biết, nhưng em thấy bất bình cho Mị Mị!” Tiêu Quý ngửa đầu,

mở to mắt, nũng nịu nói: “Doãn Cách Tử đã đi lâu rồi, sao vẫn âm hồn
không tan.” May mà Mễ Tu nhà cô không đi theo, nếu không, cô liền dẫn
Mị Mị đánh tới Mỹ.

“Suy nghĩ gì đó!” Mễ Tu véo mũi cô, buồn cười nói.

“Không có.” Tiêu Quý dựa vào ngực Mễ Tu, hạ giọng nói: “Mị Mị

nhất định rất đau lòng, ba ngã bệnh, Du Phong lại không có bên cạnh.”
Thật giống như cô khi ấy, bố qua đời, mẹ cũng bỏ lại cô.

“Cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng ở bên cạnh em, vĩnh viễn.”

Dường như biết cô đang suy nghĩ gì, Mễ Tu vỗ nhẹ lưng cô, lời nói như
tuyên thệ.

“Ừm.” Tiêu Quý khụt khịt mũi, ngửa đầu nhìn Mễ Tu, nhẹ giọng nói:

“A Tu, anh thật tốt.”

Mễ Tu cười dịu dàng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ nuông chiều, anh cúi

người khẽ hôn lên hai gò má cô, một cái, hai cái, ba cái, như là giọt mưa rơi
xuống, lại giống như lông chim gãi nhẹ trái tim Tiêu Quý.

Cô cười trốn anh, tiếng cười như chuông bạc vang cả phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.