trưởng nên có, nhưng chẳng lấy ra một xu tiền, ngay cả McDonald cũng
không ăn. Vì thế các cô thầm lặng tẩy chay Hầu Tử mấy tiếng đồng hồ.
Trông thấy Hầu Tử gần như trong trạng thái điên cuồng, Tiêu Quý và
Mị Mị lách qua cô, nghiêng người ngồi xuống cạnh Tiểu Mã Ca, đến gần lỗ
tai cô, lớn tiếng hỏi: “Hầu Tử sao thế?”
Tiểu Mã Ca nhếch môi cười, đầy vẻ hả hê: “Buổi chiều thi tiếng Anh
cấp bốn, khá là phấn khích, nghe nói chắc chắn trượt, có thể là bị kích thích
một chút nên gào thét ra ấy mà.”
Tiêu Quý đã hiểu, thì ra là thế. Trượt lớp vui vẻ, chúc cậu vui vẻ, chậc
chậc chậc.
Cách thức điên cuồng của Hầu Tử rốt cuộc ngừng lại, cô ném
microphone, đặt mông ngã ngồi trên ghế, mở hai tay, quát to một tiếng: “A!
Trượt lớp chẳng vui tí nào!!!”
Tiểu Mã Ca đạp qua một cước, Đường Tam Thận thuận tay ném hạt
dưa qua, Tiêu Quý và Tiểu Mã Ca lặng lẽ lên án cô.
Chúng tôi chịu đựng âm thanh ghê rợn vì muốn cho cậu vui vẻ, hiện
tại cậu nói không vui, vậy muốn chúng tôi vui thế nào hả!
“Hu hu hu, người ta đã trượt lớp, các cậu còn bắt nạt người ta, hu hu
hu hu…” Hầu Tử ôm mặt khóc, ngồi co quắp trên sofa, cả người run rẩy.
“Tiểu Kê, hãy dùng tiếng hát tuyệt vời của cậu để cứu vớt lỗ tai bị
trúng độc nặng của tớ đi.” Tiểu Mã Ca lấy microphone đưa cho Tiêu Quý,
hoàn toàn không có ý phản ứng cô nàng nào đó.
Âm thanh khóc lóc của Hầu Tử dần dần yếu xuống, hu hu hu, quả
nhiên có người thương cô.