TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 392

bởi vì chuyện này Tiêu Quý đi tìm Mạnh Nhụy lý luận, thậm chí ra tay làm
kinh động đến hiệu trưởng.

“Nói chuyện.” Mễ Tu nâng cằm Tiêu Quý lên, âm thanh trầm thấp.

“Em xin lỗi, em không có cố ý đánh nhau đâu…” Tiêu Quý nhìn đôi

mắt đen như mực kia, phản ứng đầu tiên chính là xin lỗi, cô không quên,
Mễ Tu đã từng nghiêm cấm, không cho phép cô uống rượu, đánh nhau,
nhuộm tóc. Mấy năm nay cô chưa hề phạm phải, nhưng hiện tại, trông thấy
dáng vẻ tức giận của anh, cô thật sự hơi sợ.

Mễ Tu kinh ngạc, anh không ngờ câu đầu tiên Tiêu Quý nói lại là xin

lỗi. Ngữ khí của anh rõ ràng nặng hơn trước kia một chút, nhưng điều anh
giận chính là cô không nói việc kia với anh, lại giận bản thân mình không
bảo vệ tốt cho cô.

Tiêu Quý uất ức xin lỗi một câu khiến cho Mễ Tu đầu hàng thua trận,

tức giận vừa đọng lại đã tan thành mây khói, hiện tại thấy viền mắt cô đỏ
hoe, trong lòng anh chỉ có đau lòng và tự trách.

“Anh không phải đang trách em.” Mễ Tu ôm hai má Tiêu Quý, trong

đôi mắt đầy vẻ đau thương: “Anh trách mình không bảo vệ tốt cho em, biết
rõ Mạnh Nhụy mang lòng ác ý đối với em, nhưng anh không tìm cách ngăn
cản cô ta, anh vẫn cho rằng cô ta chỉ là một cô bé, nhiều lắm chỉ là tuỳ
hứng một chút, điêu ngoa một chút, lại không ngờ cô ta sẽ làm ra chuyện
độc địa như vậy. Người nên xin lỗi phải là anh, trước kia anh đã nói rồi, em
chỉ cần vì tương lai của chúng ta mà cố gắng một lần, những năm tháng còn
lại hãy để anh cố gắng, thế nhưng anh vẫn để em chịu uất ức.”

Tiêu Quý nhịn không được mà khóc thút thít, cô còn tưởng rằng Mễ

Tu trách cô đánh nhau, thì ra anh đau lòng cô bị uất ức. Hai tay Tiêu Quý
quấn lấy thắt lưng Mễ Tu, cô tựa vào vai anh, nhẹ giọng nói: “Không có,
em không có chịu uất ức, anh không biết đâu, em cho Mạnh Nhụy một cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.