TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 413

Mạnh Nhụy lắc đầu, liếc nhìn bàn tay được băng bó, nước mắt lặng lẽ

chảy xuống.

Thấy Mạnh Nhụy khóc, trong lòng Mạnh Học Đông siết chặt, ông ta

cẩn thận nắm bàn tay bị thương của cô ta, nâng niu trong lòng bàn tay, đau
xót nói: “Không sao, sẽ hết đau ngay thôi.”

“Nhưng mà trái tim con đau.” Mạnh Nhụy khóc thút thít, nhìn Mạnh

Học Đông.

“Nhụy Nhụy, dì con không cố ý đâu.”

“Bà ấy sao không cố ý chứ? Bà ấy đánh con, bà ấy lại đánh con!”

Mạnh Nhụy khóc lóc lên án, chỉ mới mấy ngày lại bị ăn hai cái tát, cô ta
chưa từng uất ức như vậy.

“Được rồi, được rồi, đều là lỗi của dì ấy, đừng nóng giận, bác sĩ nói

con không thể xúc động.” Nhớ tới lời dặn của bác sĩ lúc gần đi, Mạnh Học
Đông buộc lòng xuôi theo lời nói của cô ta, xoa nhẹ má cô ta.

“Tiêu Quý đăng loại bài viết như thế, chửi con, tổn thương con, thậm

chí còn đánh con, ba lại muốn con xin lỗi cô ta, bây giờ mẹ cô ta cũng đánh
con, vì sao con phải chịu uất ức của bọn họ… Con không muốn, con không
muốn…” Mạnh Nhụy càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, sau cùng đã khóc
thành tiếng.

“Không chịu uất ức của bọn họ nữa, không bao giờ nhường nhịn bọn

họ nữa, ba làm chỗ dựa cho con, con muốn thế nào cũng được, đừng nóng
giận, chú ý sức khoẻ.”

“Con không muốn Lưu Cẩm Trúc gặp Tiêu Quý nữa, con cũng không

muốn cô ta và Mễ Tu ở bên nhau, con muốn Tiêu Quý ở một mình, cô ta là
thứ không ai cần, không ai cần…” Càng khóc càng đau lòng, Mạnh Nhụy
cũng không biết bản thân mình đang nói gì, nhưng đó lại là lời nói chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.