TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 467

“Không muốn, em muốn nghe anh nói chuyện.” Tiêu Quý cố chấp nói,

cô nhích người lên trên, dựa vào hõm vai của Mễ Tu.

“Được, em muốn nghe anh nói gì?” Mễ Tu đành chịu.

“Nói gì cũng được, em chỉ muốn nghe anh nói…” Đầu Tiêu Quý gục

trên vai Mễ Tu, rõ ràng sắp buồn ngủ.

Mễ Tu cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, giống như dỗ con nít

ngủ.

“Năm sáu tuổi, anh gặp được một cô bé, mập mạp, tròn tròn, thắt hai

bím tóc, tóc mái thẳng tắp, mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, cô bé ấy
cầm một cây kẹo que trong tay đã ăn được một nửa. Lúc đó anh đã nghĩ
rằng, búp bê Barbie nhà ai thế, sao lại đáng yêu như vậy. Đang lúc anh nghĩ
ngợi, búp bê kia đi tập tễnh qua đây, đặt mông ngồi trên thành cát anh vừa
đắp xong, cô bé ấy ngây ngốc ngơ ngác giơ lên kẹo que trong tay, hỏi anh,
cậu ăn không. Ha ha, sau đó búp bê kia ở sát vách nhà anh, mỗi ngày, ngày
nào cũng xuất hiện trước mặt anh, đi theo sau mông anh, hô lên Mễ Tu, Mễ
Tu… Cùng nhau vào tiểu học, tuy rằng không cùng một lớp, nhưng bạn học
lớp anh đều rất thích cô bé ấy, bọn họ thường xuyên hỏi anh, Mễ Tu búp bê
Barbie nhà cậu thật sự rất đáng yêu nha, có thể chia cho tôi một bé không…
Sau đó, cô bé theo bố mẹ chuyển nhà, trước khi đi, cô bé còn đầy khí thế ấn
chuông cửa nhà anh, tuyên bố với anh, cậu là người của tớ, hãy nhớ khi lớn
lên phải đến nhà tớ cầu hôn, nói xong, cô bé ấy còn hôn anh một cái, lúc đó
anh mới có mười tuổi.”

Mễ Tu bật cười khẽ khàng, nói tiếp: “Cho dù không ở cùng nhau, cô

ấy vẫn thường xuyên đến tìm anh, cùng anh làm bài tập, cùng nhau ăn kem.
Mỗi lần khi sửa bài sai cho cô ấy, cô ấy đều dùng hai má lúm đồng tiền lấy
lòng anh, còn mở to đôi mắt tròn vo, khiến anh không nỡ lòng nói một câu
quở trách cô ấy. Rồi sau đó… bọn anh trình diễn một màn thanh mai trúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.