TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 471

thanh ngày càng thấp, Tiêu Quý mất tự nhiên nhìn sang hướng khác, cô băn
khoăn vặn vẹo ngón tay.

Lưu Cẩm Trúc sững sờ, hình như không biết phản ứng. Ý của Tiêu

Quý là…

Không đợi bà phản ứng lại, cô còn nói.

“Việc kia…nếu bà có thời gian thì theo chúng tôi cùng đi thăm bà nội,

bà nội cũng rất nhớ bà.”

Từ sau lần ngoài ý muốn kia, Tiêu Quý hình như đã hiểu rất nhiều

chuyện. Đời người quá ngắn, rất nhiều việc ngoài ý muốn, yêu một người
không dễ dàng, hận một người thật sự quá mệt mỏi. Huống chi người cô
hận chính là người sinh ra và nuôi nấng cô mười mấy năm, thà rằng lúc nào
cũng rối rắm mâu thuẫn, chi bằng cho bà một cơ hội, cũng coi như cho cô
một cơ hội. Mễ Tu luôn muốn cô tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, là cô vẫn còn
khuất mắc, thực ra trong lòng cũng muốn chấp nhận bà, nhưng cái chết của
bố đối với cô mà nói thật sự là đả kích quá lớn, chỉ cần nhớ lại, cô liền thấy
rằng không thể tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc. Kỳ thật bà cũng là người bị hại,
mấy năm kia bố làm theo ý mình, có lẽ bà đã quá mệt mỏi, nếu đổi là người
khác, nói không chừng đã bỏ đi từ lâu. Cái chết của bố không thể trách bà,
bà nội nói rất đúng, là bố quá yếu đuối, không thể trở dậy từ khó khăn và
thất bại, dưới sự tê liệt của cồn, ông đã làm ra hành động như thế.

Mấy năm nay Tiêu Quý cũng nên bỏ xuống, cô yêu bố giống như bố

yêu cô. Nếu bố ở trên trời có linh thiêng, ông cũng muốn cô tha thứ cho
Lưu Cẩm Trúc. Cô đã nếm trải nỗi đau mất đi người thân, cô không thể mất
đi bất cứ ai nữa. Cô muốn cùng Mễ Tu sống chung tốt đẹp, cô muốn anh
không cần lo lắng cho cô nữa, cô cũng muốn bản thân không còn nhiều
gánh nặng tâm lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.