TRÚC MÃ NHÀ TÔI - Trang 72

“…” Tiêu Quý suy nghĩ, cũng may cô đã quen với lối suy nghĩ mây

bay và cách nói chuyện khác người của Hầu Tử, nếu không cô thật sự sẽ tét
cái mông khỉ kia.

Chẳng biết có phải là tâm linh tương thông hay không, Tiêu Quý cảm

nhận được có người đang nhìn mình, cô ngước mắt, Mễ Tu đang đứng đối
diện ngoài cửa mỉm cười dịu dàng, cặp mắt đen láy lúc này sạch sẽ trong
suốt, bên trong chỉ phản chiếu hình bóng của một người.

Ánh mắt tươi cười híp lại, lộ ra hai má lúm đồng tiền, Tiêu Quý đứng

dậy, đeo ba lô trên lưng, rồi nói với Hầu Tử: “Tớ đi trước, khi trở về sẽ
mang đồ ăn ngon cho các cậu!”

“Đi đi, đi đi, cậu không cần đích thân trở lại, đồ ăn nhờ người khác

mang hộ về là được!” Hầu Tử xua tay, ra vẻ am hiểu nói.

Tiêu Quý đầu đầy vạch đen, không để ý tới cô nữa, bước nhanh về

phía Mễ Tu.

“Sao anh không gọi cho em?” Tiêu Quý đứng trước mặt Mễ Tu, hỏi.

“Anh cũng vừa đến, còn chưa kịp gọi em thì em đã thấy rồi.” Mễ Tu

nhận lấy ba lô của Tiêu Quý, đeo trên vai, rũ mắt xuống cười nhẹ.

Tiêu Quý nhìn ba lô màu đen của mình, may mà hôm nay cô không

đeo cái ba lô công chúa màu hồng nhạt mà mẹ Mễ Tu tặng, cô tiến lên một
bước ôm khuỷu tay Mễ Tu, ánh mắt tròn tròn híp lại như ánh trăng: “Đi
thôi, dẫn em đi ăn đồ ngon nào!”

“Ừm.” Mễ Tu xoa nhẹ mái tóc cô, trả lời.

Hai người cùng nắm tay rời khỏi giảng đường, vừa rồi cả lớp còn im

lặng giờ đây nổ tung, làm nền cho hai hình bóng ăn ý và xứng đôi kia, hình
thành phong cảnh náo nhiệt khác thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.